Kiều Nguyệt tự nhận là rất khôn khéo, lúc này cũng là xấu hổ vạn phần, chỉ đành cười gượng hoà giải, “Ha ha, thật là con gái mười tám liền thay đổi, đã mấy năm không gặp, giờ trổ mã thành cô gái lớn, xinh đẹp như vậy, chỉ là tóc hơi ngắn, vừa nhìn còn tưởng là con trai.”
Vừa nói xong, mọi người đều nở nụ cười, sôi nổi đáp phải, lập tức kéo qua chuyện này.
Ai cũng không có phát hiện con ngươi Kiều Nguyệt chợt lóe lên ánh sáng, cùng với Tống Diệp trong góc khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng.
Trò khôi hài ngắn ngủi qua đi, trên bàn cơm nên náo nhiệt vẫn là tiếp tục náo nhiệt, chỉ là ai cũng không nói nhường chỗ ngồi cho Lục Lan tới trễ, cứ như vậy gạt bốn mẹ con sang một bên, ngay cả Tống Viễn Chí cũng không dám mở miệng.
Trên bàn cơm mỗi người anh em đều mang theo con trai, tăng thêm vị trí ngồi chung với nhau, Kiều Nguyệt thậm chí để một trai một gái bá chiếm hai bên trái phải ghế chủ vị.
Tiểu bối đều có vị trí ngồi, Lục Lan ngồi trên băng ghế lạnh dù có tự ti hơn, lúc này cũng là trong lòng nổi lửa.
Tống Đình Đình và Tống Mỹ Mỹ cũng là cảm giác mất mặt về đến nhà, nhân cơ hội châm ngòi thổi gió ở bên tai Lục Lan, “Mẹ, thật là thật quá đáng, Thừa Mỹ còn có chỗ ngồi, dựa vào cái gì để người ngồi ở nơi này, đây cũng quá khi dễ người.”
Trong lòng Lục Lan làm sao không phải nghĩ như vậy, nhưng Tống Thừa Mỹ là con gái Kiều Nguyệt, người phụ nữ cường thế lại có tiền này, bà đâu so sánh được…… Nghĩ đến đây, bà ta không nhịn được kéo kéo áo Tống Viễn Chí, ý đồ để chồng nói lời công đạo.
Tống Viễn Chí là người đàn ông cực kỳ sĩ diện, ở bình thường dù thế nào cũng chống lưng cho Lục Lan, nhưng hôm nay ông ta hiển nhiên là thất thần, bị kéo áo ba lần bốn lượt, trong lòng nghẹn một hơi, lập tức quay đầu ném sắc mặt, “Còn chưa đủ sao, đã cho bà ăn thì ăn đi, còn nói nhao nhao cái gì?”
Động tĩnh này hơi lớn, mọi người lại ngừng đũa.Lục Lan ủy khuất đến hốc mắt chứa nước mắt không dám tranh luận, ngược lại Tống Đình Đình tâm tư vừa động, thút tha thút thít nức nở khóc lên, “Ba, người đừng trách mẹ, Tống Diệp rời nhà trốn đi một tuần, hôm nay mẹ đi trường học thật vất vả tìm được cô ta, cô ta lại nói muốn thoát ly quan hệ với nhà chúng ta, lúc này mẹ đâu nuốt trôi đồ vật.”
Tiếng nói ủy khuất kia vang vọng ở phòng bao, có vẻ đặc biệt làm người động tình, nhưng nội dung lời nói lại khiến người đại kinh thất sắc.
Tống Viễn Chí còn chưa hồi thần từ gương mặt kia của Tống Diệp, lúc này càng là sững sờ tại chỗ.
Mà làm khó dễ người đầu tiên, lại bác gái cả Kiều Nguyệt.
Bốp một tiếng, vỗ mạnh đũa lên bàn, sắc mặt Kiều Nguyệt âm trầm, “Thoát ly quan hệ? Giỏi lắm, mười lăm năm ân dưỡng dục nhà họ Tống đều cho không, đến phút cuối cùng lại dưỡng ra một con sói mắt trắng.”
Kiều Nguyệt là xuất thân con cái công nhân, sau lại gả vào nhà họ Tống mạo hiểm buôn bán, ở trong sân sinh ý càng thêm như cá gặp nước hơn chồng, đây không chỉ khiến cho chồng bị nắm ở trong lòng bàn tay, đến những thân thích không có tiền của nhà họ Tống đều bị bà ta đạp dưới lòng bàn chân, cho nên lúc này bà ta công khai quở trách Tống Diệp, người làm cha như Tống Viễn Chí cũng không dám nói một chữ không.