Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 23-2: Người nào thắng kẻ đó là đại ca (2)




Ba chữ bình đạm, lại vô cớ làm vài người đều ngậm miệng lại, không khí trong lúc nhất thời ngưng đọng.

Có dám hay không? Từ Tử Hàng nhướng mày, giống như nghe được chê cười, khóe miệng nhếck lên, “Được, nếu cô thua…… Liền phải đáp ứng tôi một điều kiện.” Rốt cuộc anh đã là đại ca, dưới tình huống hai bên công bằng, trao đổi điều kiện cũng là bình thường.

Tống Diệp không hề nhận thấy được điều kiện trao đổi ái muội giữa nam nữ, gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.

Mấy người khác làm mặt quỷ, ngược lại không xem là chuyện lớn, tất cả bát quái tính toán trong lòng đều là đợi lát nữa đại ca nhà mình sẽ đưa ra điều kiện gì, rốt cuộc bọn họ tin tưởng trăm phần trăm, Từ Tử Hàng sẽ thắng.

Gần Tam Trung có một sân bóng rổ, diện tích không lớn, bình thường đều là người trong trường và ngoài trường học xài chung, thiết bị thoạt nhìn có chút cũ kỹ.

Vào sân, còn có mấy người đang chơi bóng, nhìn thấy Từ Tử Hàng đều khách khí chào hỏi, chủ động nhường chỗ, nhìn ra được danh tiếng đại ca Tam Trung ở bên ngoài cũng rất vang dội.

Các nam sinh chuẩn bị xong xuôi, sôi nổi cởi áo khoác dày nặng trên người, bắt đầu làm vận động nóng người nóng lòng muốn thử, mà Tống Diệp lại chỉ là ở một bên đi vặn cổ tay cổ chân, áo khoác vẫn bọc đến kín không kẽ hở, người khác không biết còn tưởng rằng là mang theo một em trai nhỏ ra ngoài quan sát.

Lúc chân chính lên sân khấu, quần chúng vây xem mới giật mình nghi hoặc lên tiếng, “A, xem trận thế này, là nhóc con kia muốn đấu đối kháng với anh Từ, hai người đứng đều là vị trí chủ lực.”

Trải qua phân tổ, trong sân hiện ra cục diện bốn đấu bốn, chỉ là nhìn Từ Tử Hàng 1m7 mấy đứng đầu hàng đấu với Tống Diệp 1 mét 65, hình ảnh thoạt nhìn có chút buồn cười, ở trong mắt mọi người, đây đã là một thi đấu kết quả rõ ràng.

“Bắt đầu.” Trong nháy mắt bóng rổ bị vứt lên không trung, từ mặt đất đột nhiên nhảy lên hai thân ảnh, đồng thời duỗi tay vươn về phía không trung, tốc độ mau đến kinh người.

Ỷ vào ưu thế chiều cao, Từ Tử Hàng cướp được bóng, thân hình cao lớn ở giữa không trung tính linh hoạt mười phần, Tống Diệp nghiêng đi trực tiếp rơi xuống đất chạy như bay về phía bảng bóng rổ. Chơi bóng ở Tam Trung, ai cũng biết một thường thức, đó chính là bóng rổ tới trong tay Từ Tử Hàng, sẽ không có đạo lý lại nhường ra.

Loảng xoảng một tiếng, bóng rổ đánh trúng khung bóng, trực tiếp xuyên qua lưới, Từ Tử Hàng đứng ở khu vực ba điểm, tay giơ lên cao cao còn chưa có rơi xuống, tươi cười tự tin trên mặt, làm khuôn mặt đẹp trai của anh ta càng thêm mê người.

“Hay, bóng ba điểm của anh Từ, thật là bách phát bách trúng!” Tất cả anh em trong sân đều nhịn không được tán thưởng.

Nhưng ở ngay lúc này, ngay lúc bóng rổ kia rơi xuống, một thân ảnh màu trắng nhanh chóng tiến lên, một tay ôm lấy bóng, thân hình đã nhanh chóng di động về phía đối diện.

Tươi cười ở khóe miệng Từ Tử Hàng cứng đờ, lập tức xoay người chạy trở về, “Quay về thủ! Quay về thủ!”

Ai cũng không nghĩ tới, thân thể nhỏ này của Tống Diệp này sẽ lấy bóng ở dưới bảng bóng rổ, đầu óc Từ Tử Hàng vừa động, liền biết cô là cố ý. Biết rõ không giành được bóng lúc bắt đầu, cho nên đặc biệt đi cướp bóng, thật là thủ đoạn hay.

Nhưng lúc này tỉnh ngộ lại, đã là quá muộn.