Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 67: "Cậu coi chừng tớ!"





Như được Trang đưa vào viện trong tình trạng đã hôn mê, Uy nghe tin cũng lập tức chạy đến bệnh viện

Ngồi ngoài phòng cấp cứu, cả hai chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho cô gái nhỏ bé sẽ chiến thắng được tử thần



“Chịu tỉnh rồi?” Huy giọng đầy đanh đá nói với Kỳ

Kỳ chầm chậm mở mắt, thoáng cái đã nhận ra ngay mình đang trong bệnh viện: “Mấy giờ rồi?”

“Mấy với chả giờ cái đầu cậy ấy! Vừa rời đi có mấy tiếng đã xảy ra chuyện, cậu có biết nếu tớ đến trễ thêm chút nữa là cậu rời vô tay thần chết rồi đó có biết không hả! Phải làm cấp cứu gấp cho cậu mời giành lại được sự sống cho cậu đó!” Huy tức giận nói

Kỳ có hơi bất ngờ, đây cũng chẳng phải lần đầu Huy gặp cảnh này, cớ sao cậu lại giận đến thế?

“Gì chứ, đây cũng có phải lần đầu đâ-”

“Cậu không trân trọng mạng sống của cậu thì ít nhất cũng nghĩ cho người khác nữa đi! Có vẻ Như vì cuộc điện thoại của cậu mà nghĩ nhiều đến mức qua đường còn chẳng thèm ngó trước nhìn sau kia kìa!!!”

Kỳ bàng hoàng nhìn Huy: “Cậu nói gì cơ?”

“Như bây giờ đang phải làm cấp cứu vì gặp tai nạn đấy! Đây có thật là cái kết mà cậu muốn không hả!!”

Đầu ốc của Kỳ giờ trống rỗng, anh đang làm gì thế này? Dù là ở gần hay rời xa, anh cũng không tài nào bảo vệ được người anh thương

Vậy cuối cùng anh ông trời cho anh gặp người con gái ấy để làm gì thế? Là để dằn vặt và rồi xé nát lòng anh lần nữa sao?

“Haha” Kỳ bất ngờ cười lớn

“Haha ra là thế! Thì ra tớ sinh ra chỉ để làm người khác tổn thương, haha, đã thế thì phải chăng tớ nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt nhỉ?”

“Nè, cậu bình tĩnh lại đã!!” Huy cố trấn an Kỳ

“Haha, đúng lí ra tớ nên nhận ra điều này sớm hơn chứ! Phải rồi, tại sao tớ lại ngu đến thế nh-”

“BẠCH TỬ KỲ!!” Huy hét lớn tên Kỳ

Anh thoáng giật mình, như người vừa thoát ra khỏi những cơn ác mộng, Kỳ mơ hồ nhìn Huy với ánh mắt vô hồn

“Nghe này! Cậu sinh ra chính là ước muốn của ông trời, có biết chưa! Cậu! Chính cậu chính là một phần quý giá của cuộc đời này! Vậy nên bình tĩnh lại đi!!”

Kỳ thất thần ngồi trên giường bệnh nhìn chăm chăm vào cây kim đang ghim vào tay để truyền nước biển

“Như bây giờ rất cần đến sự có mặt của cậu đấy! Hãy quay về đó để chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình đi! Vụ tai nạn của Như, cậu cũng có một phần có lỗi đấy! Ngay lập tức quay về cho tớ! Cậu có biết Nhau đã lo lắng sốt ruột thế nào khi cậu đột nhiên lạnh nhạt với cô bé không hả!”

“…Sao cơ…?” Kỳ bất ngờ, sao lại lo cho anh?

“Trời ơi tức quá đi mà!!! Sao cái gì cậu cũng biết nhưng riêng mỗi chuyện tình yêu thì mù tịt thế!!! Như chính là cũng có ý đó với cậu đó!!!” Huy kìm hết nỗi rồi, hét lớn lên

Cũng may phòng bệnh anh nằm có cách âm, chứ mà câu này người ngoài nghe được chẳng cũng phải bật cười mất thôi

“Nhưng-”

“Cậu mà còn nhưng với nhị nữa là tớ cạch mặt với cậu luôn đó!! Cút thẳng về nước ngay cho tớ!! Nhau đang được điều trị ở bệnh viện X đấy! Liệu hồn mà lết cái xác của cậu về gặp Như cho tớ!”

Lần đầu tiên trong đời anh bị la tơi bời tới vậy, có chút bỡ ngỡ…

“À còn nữa, máy tính tớ giữ! Cậu lo mà hồi phục lại sức khỏe đi! Còn ngất lần nữa thì liệu hồn mà coi chừng tớ!” Huy nói lời cảnh cáo cuối cùng cho Kỳ, sau đó nhét thẳng tấm vé máy bay vào tay Kỳ rồi đẩy thẳng cậu ra ngoài