Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 56: Bạn thân và những kí ức vụn vặt




Vì may mắn được phát hiện sớm nên Uy chỉ bị thương ngoài da, hơn nữa cậu còn một bài kiểm tra quan trọng vào hôm sau nên Huy cho Uy tiếp tục đến trường

Vẫn như thế, Uy được Minh đưa đến trường cò kỳ và Huy mãi đến tận đầu giờ chiều đến mới xuất phát đến trường, dù sao đi vắng tận 3 ngày, công việc đã chất thành núi trên bàn anh rồi!



Uy đến cổng trưởng do dự không muốn vào

Nhưng rồi đột nhiên từ sau một nhóm người nhào tới khoác vai Uy trông thân thiết lắm

“Hôm qua mày còn dám gọi viện trợ nữa à, coi bộ gia thế cũng khủng không kém nhỉ?”

“Chậc chậc, thế này thì chúng ta phải “chăm sóc” cho đàn em khối dưới thật tốt nhỉ~”

“Bạn nam bên phải không phù hiệu, bên trái không cà vạt, bạn nữ nhuộm tóc đánh son trang điểm, yêu cầu 3 người đọc tên, ồ, còn có, bạn nam ngoài rìa mời giao nộp điện thoại” một giọng nói trầm trầm từ phía trước bất ngờ vang lên

Trường bọn họ vì muốn tập thói quen nề nếp cho học sinh mà mới đây đã bố trí thêm hội học sinh đứng gác cổng để kiểm tra tác phong, người trước mặt chính là hội trưởng hội học sinh, đồng thời cũng là bạn thân của Uy, người đã phát hiện và bảo vệ Uy khỏi bạo lực vào những năm cấp 2 khi ở trên trường

Cậu tên Khanh, vô cùng ngoan cố và chưa từng ngán một ai nên dù có gặp phải dân “anh chị”, ỷ thế sinh kiêu vẫn không hề lay động, còn dùng giọng thờ ơ mà nói, cố tình chọc tức họ

“Tsk, ai đây nhỉ?”

“Hội trường hội học sinh đó, hình như 2 đứa hay đi chung với nhau lắm ha~”

“Ra thế à! Còn quen đến tận hội trưởng cơ đấy! Đàn em, được đó nha~”

Những kí ức khủng khiếp thoáng vụt qua trong đầu Uy khiến cậu rùng mình

“Haiz, có nói chuyện với mấy người mất não cũng như không, 4 người học 12C đúng không? Được rồi, đã ghi nhận, mấy người có thể đi vào rồi”

Khanh cố tình dùng từ “mất não” để chế giễu bọn họ khiến họ tức điên lên, muốn dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề

“Sư huynh à, ngài không đấu lại tôi đâu” Khanh mỉm cười nhẹ nhàng, giơ lên chiếc huy hiệu vàng của mình

Đó là huy hiệu của đội thi đấu cấp quốc gia, huy hiệu vàng chính là tượng trưng cho đội trưởng!

“Hoặc là bước vào, hoặc là mời ra, đừng đứng đây cản đường người khác” Khanh bước lên kéo Uy ra khỏi vòng vây của bọn họ, đe dọa nói

Biết mình tạm thời yếu thế, bọn họ bức tức liếc xéo Khanh rồi bước vào trường

Đợi họ đi khuất mắt, Khanh quay sang “cười tươi” với Uy: “Ahaha chuyện này và chuyện cậu nghỉ học chiều qua là sao thế Uy?”

“À, à thì… tớ, tớ chưa xong bài, lát tính tiếp!!” Uy kiếm cớ chạy trốn

Khanh từ sau vụ cấp 2 đã được chị Như giao cho nhiệm vụ vô cùng quan trọng: phải bảo vệ cục bột hiền khô queo này nên việc Uy giấu cậu chuyện này khiến cậu không khỏi băn khoăn

Khanh và Uy vốn dĩ hoàn toàn trái ngược nhau, một người lanh lợi, hoạt bát, luôn đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình còn một người thông minh, ít nói, dù rất được mến mộ nhưng luôn có vẻ hướng nội khó gần, bọn họ như nước với lửa, thế mà hai lại có thể trở thành cặp đôi ăn nổi tiếng nhất nhì trường, quả thật là có hơi khó tin



Kỳ và Huy sau khi đã hoàn tất công việc liền chuẩn bị lên xe khởi hành đến trường, thoáng cái đã đến nơi

“Uầy hoài niệm ghê, không ngờ chúng ta học cùng trường mà đến khi lớn lên mới quen nhau đấy” Huy đứng trước cổng trường mà nói

“Là cậu không để ý thôi, tớ đã biết cậu với cái biệt danh quái vật lớp chuyên Sinh từ lâu rồi” Kỳ vừa đến chỗ bảo vệ vừa nói với Huy

“Cậu làm như tớ chưa từng nghe cái ên học bá khối A chắc! Chẳng qua là chúng ta chưa từng gặp mặt nhau trong trường thôi”

Bọn họ vừa nói vừa đưa chiếc thẻ cựu học sinh quyền lực ra, chỉ cần có tấm thẻ này thì có thể về thăm trường bất cứ lúc nào

Xác minh xong, cả hai cùng lái xe vào khuôn viên trường, giờ này cũng là lúc đám học sinh bắt đầu vào lớp, sân trường cũng vì thế mà yên ả hơn rất nhiều



Sau khi bàn bạc với thầy hiệu trưởng xong, cả hai vẫn còn chút thời gian rảnh trước giờ ra chơi, liền rủ nhau đi ngang các ngóc ngách trong trường

Họ đến nơi Uy bị bắt nạt trước, xem xét tình hình để thay đổi các góc camera, sau đó thì đi dọc các hành lang lối cũ, nơi họ đã trải qua những năm cấp 3 cuối đời học sinh

Rồi họ lên dãy phòng của lớp 11 thăm quan xem có gì đổi thay sau ngần ấy năm không

Các lớp đều đang vang lên tiếng giảng bài của thầy cô, nghe hoài niệm làm sao

Rồi chợt, Huy và Kỳ đi đến lớp của chủ nhiệm cũ của Huy

Vì cửa lớp là loại cửa kính trong nên cô chủ nhiệm vô tình nhìn ra ngoài, bắt gặp cậu học trò đang ngó ngang đây đó thảo luận với chàng trai kế bên

Cô liền bảo lớp đợi cô một chút, sau đó chạy ra gọi Huy: “Huy đúng không nhỉ?”

Nghe tên mình được vang lên, Huy quay lại nhìn, phát hiện ra cô chủ nhiệm cũ: “A cô Lý!!”

“Ôi trời lớn tới vậy rồi à! Cô thấy em trên tivi rồi, rất ngầu đó nha!!”

“Cô nói quá!! Cô khỏe chứ ạ?”

“Ừm, cô khỏe! Thế kế bên là…”

“Học bá khối A trong truyền thuyết đó cô, “con cưng” của thầy cô dạy Toán, Lí, Hóa đó!!”

“À cô nhớ rồi! Tên gì nhỉ? Sơn đúng không nhỉ?”

Nghe lại cái tên cũ gắn liền với bao ác mộng, Kỳ thoáng giật mình: “À, à vâng ạ”

Huy thấy Kỳ khó xử bèn tìm cách giải vây: “Cô à, hay, hay là nay cho em thử “dự giờ” lớp cô được không!?”

“Ôi trời lại còn thế cơ à! Vậy thì vô làm học trò nghe giảng cùng mấy đứa nhỏ luôn đi!!”

“Hì hì, vậy, cậu đi trước đi, tí nữa gặp lại nha!”

“À, nếu cô nhớ không nhầm thì lớp 11A1 là lớp của thầy chủ nhiệm em thì phải, lên đó chào hỏi cho thầy vui nhé!” nói rồi cô nhanh chân bảo Huy đi cùng mình về lớp

Huy chân thì đi theo cô, tay thì giơ điện thoại lên lắc, ý chỉ Kỳ hãy xem điện thoại

Kỳ hiểu, nhưng không vội, đi xem lớp trước rồi xem tin nhắn cũng chưa muộn



Thế là Kỳ một mình đi dọc dãy hành lang

Lớp của khối A nằm tận trên lầu 4, cách lớp của khối Huy theo học tận 2 lầu, đi mãi mới đến nơi

Kỳ thơ thẫn vừa đi vừa nhìn vào các phòng học, có lớp đang kiểm tra, cũng có lớp đang giải bài tập rất nghiêm túc

Đến cửa lớp 11A1, Kỳ nhìn vào, ra là đang làm kiểm tra

“Thầy à, thầ viết sai đề kìa, chả trách tụi nhỏ nhăn nhó quá trời”