Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 54: Khóc




Đã 3 ngày trôi qua kể từ hôm Như làm mất hộ chiếu, mọi thứ vẫn rất bình yên mà trôi qua

Nhưng rồi chẳng được bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Kỳ lại vang lên

Là thư kí Minh gọi

“Bạch tổng, có chuyện không hay rồi, Uy thực sự bị người khác bắt nạt rồi!! Tôi đã đến trường rồi, không biết hộ chiếu của Như đã làm xong chưa ạ!!”

“Sao lại như vậy?” Kỳ lạnh băng tra hỏi Minh

“S, sau khi đi họp ra thì tôi không thấy cậu ấy trong lớp học nữa, bèn đi tìm ở những nơi khác, nhưng camera của trường cũng có những góc khuất, phải mất một lúc mới tìm ra được, thành thật xin lỗi ngài!!”

“… Đưa Uy về cho Huy kiểm tra, chiều nay tôi về”

Như đứng gần đó vô tình nghe thấy, liền hoảng hốt lo sợ: “Uy, Uy bị làm sao ạ!??”

Cô sợ hãi đến run cả người, trong lòng thấp thỏm không yên

Kỳ do dự một hồi, vẫn quyết định nói cho Như nghe

Nhìn thấy Như suy sụp sau khi nghe tin, đôi mắt lơ đãng không còn sức sống nữa, trong lòng Kỳ đột nhiên nhói đau

Giờ đây anh chỉ còn một ý nghĩa duy nhất: phải tìm cách để về nước thật nhanh



May mắn làm sao hồ sơ hộ chiếu của Như được xét duyệt trước, chiều nay đã có thể lấy rồi nên chỉ cần đợi thêm vài tiếng nữa thôi

Như co người lại ngồi trong phòng không chịu ra ngoài, cô không thể nào ngừng lại những dòng suy nghĩ tiêu cực cứ chạy quanh bán cầu não của mình được

Kỳ ở bên ngoài lo Như sẽ không tỉnh táo mà làm chuyện không hay nên anh gõ cửa muốn vào xem Như thế nào

Đợi mãi chẳng thấy hồi âm, Kỳ đành đẩy cửa bước vào

Cô gái nhỏ bé ngồi thơ thẩn trên ghế nhìn ra ô cửa sổ rộng lớn, trên mặt không còn chút sức sống nào, hoàn toàn khác với dáng vẻ vui tươi thường thấy

Hóa ra, mặt trời cũng có lúc buồn bã, ũ rũ như ai chứ chẳng phải bao giờ cũng tươi tắn được!

Vậy thì, hãy để mặt trăng nhỏ lặng lẽ buông màn đêm xuống cho mặt trời được ẩn mình sau bóng tối và khóc thật lớn nhé…

Anh bước đến gần Như, quỳ xuống trước mặt cô

“Kỳ này, liệu Uy sẽ không sao chứ…?” Như nhỏ giọng hỏi Kỳ

“Ừm, Uy chắc chắn sẽ không sao đâu, Huy đang kiểm tra cho thằng bé rồi”

“…Ừm…”

Như hẳn là đang tự trách mình lắm, chỉ vì sơ suất của mình mà giờ đây em trai gặp nguy hiểm cũng không thể nào ở bên được

“Như này, không phải cô luôn bảo tôi có thể khi nào tôi muốn sao? Vậy sao cô lại không cho bản thân mình được khóc?” Kỳ nhẹ nhàng hỏi Như

“… Có phải tôi rất vô dụng không? Gì cũng không bảo vệ được, ngay cả anh tôi cũng chẳng giúp được gì”

“Uy sẽ buồn khi nghe cô nói như vậy đấy. Không phải cô đã gan dạ thoát khỏi tay bố cô sao? Không phải cô đã mạnh mẽ bảo vệ em mình hồi cấp 2 sao? Không phải cô đã luôn nghĩ cho người khác rồi lại để bản thân chịu thiệt thòi nhiều nhất sao? Một người vô dụng sẽ chẳng làm những việc đó đâu”

“Nhưng mà…” Như có vẻ không kìm chế được nữa, đôi mắt bắt đầu long lanh

Kỳ đứng dậy kéo màn cửa lại, bật lên một giai điệu nhẹ nhàng: “Nơi này tối như vậy, lại ồn như thế, sẽ chẳng ai nghe thấy tiếng khóc của cô đâu”

Lời nói quen thuộc cất lên, đó chẳng phải là những lời cô từng nói cho anh nghe sao? Hóa ra là anh vẫn còn nhớ…

“Như à, cô đã giỏi lắm rồi, việc Uy bị bắt nạt không phải là do Uy, càng không phải do cô nên đừng tự trách mình nữa, cứ để bản thân được giải tỏa nỗi lòng đi” Kỳ chầm chậm đưa cho Như khăn giấy

Như trước nay vốn luôn nghĩ đàn ông chỉ là thứ “sinh vật cấp cao tệ hại”, nhưng ngay lúc này, dường như cô chẳng còn quan tâm đến cái ý nghĩ cứng đầu ấy của mình nữa, mặc kệ để Kỳ ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về mình

Kỳ chỉ ở bên cạnh vừa nhìn Như khóc, vừa âm thầm đưa thêm khăn giấy cho cô

Như mặc cho hình tượng vui vẻ ngày thường bị đánh mất, cứ để nước mắt lăn dài trên mặt

Kỳ không nói thêm gì cả, cứ để cho Như khóc hết nước mắt đi, bởi đôi khi, sự an ủi lớn nhất chính là không làm gì cả, cứ ở bên cạnh như vậy là đủ rồi