Thiêu Thân

Phần 53




Thẩm An căn bản không thừa nhận mình "trưng cái mặt" ra với Lâm Hạc, chuyện này cậu đành mơ hồ bỏ qua.

Bầu không khí lúc này có chút không quá tốt, hai người trong bóng tối tôi chạm cậu cậu chạm tôi, rất nhanh liền ôm thành một đoàn.

Sáng sớm hôm sau, điện thoại di động của Thẩm An vang lên, Thẩm An nhấc máy thấy là cuộc gọi của mẹ mình.

Giọng nói của Ôn Nguyệt phát ra từ điện thoại rất nhẹ nhàng.

Thẩm An vẫn chưa tỉnh hẳn, đồng hồ sinh học mà Lâm Hạc phát triển trong khoảng thời gian trước đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Cậu buồn ngủ nói chuyện với Ôn Nguyệt.

"Ưm...đã báo xong rồi..."

"Không xa, ngay trong tỉnh..."

"Không đi nữa, còn còn có việc khác phải làm."

"Được rồi, mấy ngày nữa chúng ta rảnh rỗi sẽ nói." Thẩm An cuối cùng cúp điện thoại, xoay người đứng dậy khỏi giường.

Kỳ thực, Ôn Nguyệt từ khi thi đại học vẫn thường xuyên liên lạc vớicậu, trước kỳ thi đại học lại ít liên lạc hơn, có lẽ là vì sợ ảnh hưởng đến việc học.

Cậu vào phòng tắm tắm rửa, điện thoại trên mặt bàn liên tục rung lên, hiện lên những tin nhắn nhắc nhở.

Thẩm An bước ra, bấm điện thoại thì thấy nhóm lớp mình tràn ngập tin nhắn.

Đơn nguyện vọng của Lâm Hạc đã gây náo động trong trường của họ.

"Không thể nào! Điều này sao có thể!"

"Ngay cả khi phát huy không tốt, điểm số ấy cũng đủ trâu bò đi! Thế mà điền nguyện vọng như này!"

"Thế này quá lãng phí rồi, điểm nhiều thế san cho tôi ít được không..."

"Lãnh đạo nhà trường chắc chắn rất tức giận, vốn dĩ chỉ mong lớp trưởng chúng ta treo danh sách đỏ chiêu sinh trước cổng trường..."

...

Thẩm An nhịn không nổi kéo lên, sau một đêm như vậy, số lượng tin nhắn đã hơn chín mươi chín, cậu mới đọc được mấy tin nhắn đã không khỏi cảm thấy bực tức.

Những người này rốt cuộc đã tốt nghiệp rồi, trước kia trong lớp không có ai dám nói Lâm Hạc như vậy.

Đoán là chỉ dám nói sau lưng.

Thẩm An mắt không thấy tâm không phiền tắt màn hình điện thoại.

Lâm Hạc ngày hôm đó về sớm một chút, giữa trưa trở về, nói với Thẩm An hôm nay hắn sẽ không đi cửa hàng Hồ Khả Nhậm, sẽ dẫn Thẩm An ra ngoài mua đồ.

Trạng thái của Lâm Hạc hoàn toàn khác với Thẩm An, đăng ký nguyện vọng đại học, Lâm Hạc làm như thể quyết định sẽ ăn gì cho bữa trưa hôm nay.


Thẩm An bị hắn lôi ra ngoài, ấn ngồi lên ghế sau xe đạp của Lâm Hạc.

Đầu cậu tựa vào lưng Lâm Hạc, cảm thấy buồn bã không vui.

Giọng nói của Lâm Hạc vang lên, nghe có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.

"Lại nữa à?" Lâm Hạc cảm thấy Thẩm An hai ngày nay không ngừng khó chịu, Lâm Hạc không muốn chiều cái tính tình trẻ con này của cậu.

Thẩm An vẫn giữ nguyên tư thế đó, trầm giọng nói: "Cậu không đọc tin nhắn trong nhóm lớp sao? Mọi người đều nói cậu điên..."

"Nói tôi cậu khó chịu cái gì?" Lâm Hạc không đồng tình.

"Cái này!" Thẩm An nghẹn đến khó thở.

Cậu nói tiếp: "Vậy hôm qua có bạn cùng lớp nói tôi thì sao, hôm nay lại nói cậu nhiều như vậy." Cậu dựa sát vào lưng Lâm Hạc, Lâm Hạc cảm giác được vùng nhỏ trên lưng nơi Thẩm An chạm vào chậm rãi ấm lên.

"Bọn họ đang nói tới chúng ta, lớp trưởng!" Thẩm An cau mày, có vẻ rất tức giận.

"Cứ để bọn họ nói đi, cũng không ảnh hưởng chúng mình." Lâm Hạc tựa hồ đã quen với loại chuyện này.

Nhưng hắn có thể không quan tâm, hắn vốn là người có tính chủ ý lớn, mọi việc đều có mục tiêu rõ ràng, hắn biết mình muốn gì và phải làm gì, sẽ không dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.

Đơn giản là hắn đối với mọi thứ quá lạnh nhạt.

Nhưng Thẩm An thì khác, huống chi cậu biết rất rõ ràng vì sao Lâm Hạc lại tình nguyện như vậy.

Vì vậy so với việc càng cảm thấy khó chịu khi người khác nói mình, cậu càng cảm thấy tồi tệ khi người khác nói Lâm Hạc bị điên.

Sắc trời tối sầm, nhiệt độ giảm xuống một chút, Lâm Hạc đạp xe chở cậu, có chút gió mát vờn nhẹ xung quanh.

Lâm Hạc dừng một chút, sau đó nói: "Không cần quan tâm bọn họ nói gì, cậu không quan tâm thì lời nói của bọn họ sẽ trở nên nhẹ nhàng, không có gì có thể ảnh hưởng đến cậu. Chỉ khi cậu quan tâm thì chúng mới trở nên nặng nề."

Lâm Hạc nhìn về phía trước đường phố tấp nập, xe cộ chạy qua đường phố của thành phố mới, đèn điện nhấp nháy.

"Thật ra thì họ cũng không quan tâm lắm. Họ chỉ muốn nói thôi."

"Hơn nữa, khi tôi thực sự khó khăn cũng không có ai vươn tay giúp đỡ, nhưng khi tôi làm điều gì mà họ không hiểu hoặc cho là không đúng thì họ sẽ đứng ra chỉ trích, buộc tội, nói rằng tôi sau này chắc chắn sẽ hối hận."

"Nhưng cho dù sau này Lâm Hạc hai mươi tuổi thực sự hối hận thì có liên quan gì đến Lâm Hạc mười tám tuổi? Lúc tôi còn rất nhỏ cha mẹ trong một vụ tai nạn qua đời, khi đó có rất nhiều người đến ôm lấy vai và an ủi tôi, họ nói với tôi rằng mọi chuyện đã qua rồi, mọi chuyện đã qua rồi, nhưng tôi ngày ấy một mình đem khuya đứng trong phòng khóc lại không ai nghe thấy, lúc đó tôi rất bối rối, rất thống khổ, họ nói với tôi rằng mọi chuyện sẽ qua, tương lai sẽ tốt hơn, nhưng còn tôi bây giờ thì sao? Bây giờ nên làm sao? Sau này tốt hơn có làm dịu đi nỗi đau hiện tại của tôi không? Sau này tôi mới biết, không thể, kể cả tôi bây giờ, hay là tôi của sau này, cũng không thể cứu được một Lâm Hạc chín tuổi, một mình trong phòng tuyệt vọng, sợ hãi."

"Thời gian lại không vì ai mà dừng lại, chúng ta không thể thay đổi quá khứ, cũng không thể kiểm soát mọi hướng đi trong tương lai, vì vậy tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nắm giữ những gì tôi có hiện tại." Lâm Hạc lúc này thậm chí còn cười nhẹ, một lúc sau nói: "Dù sao thì tôi cũng có quá ít, nên có lúc không kiềm chế được bản thân, nhìn có vẻ hơi... xấu."

Thực tế thì Lâm Hạc từ trước đến nay giống như một cây cung đang căng, hắn vô luận làm gì cũng đều là một loại vừa tàn nhẫn vừa quyết liệt, liều mạng không chết không nghỉ.

Không đơn thuần chỉ Thẩm An, mà bao gồm tất cả những gì hắn muốn làm.

Hắn đã một mình một đường lâu, một mình trưởng thành hơn mười năm, những trải nghiệm không may mắn kia đã khiến hắn từ một đứa trẻ nhỏ nhanh chóng biến thành một thiếu niên cao lớn ngay thẳng.

Những nỗi đau trưởng thành kia dần cách xa hắn, sau đó bị nỗi đau lớn hơn che lấp, nhưng có một điều vẫn không thay đổi là hắn luôn cô độc, Lâm Hạc ở mỗi lứa tuổi đứng tại nơi xa nhìn nhau, không bao giờ tiếp xúc, không có an ủi, không có cứu rỗi, không oán giận hay hận thù.


Lâm Hạc thực ra rất thờ ơ với chính mình, huống chi là quan tâm đ ến ý kiến của người khác.

Tất nhiên, hắn biết điểm số mình có thể học đại học nào, cũng biết con đường có lợi nhất mình nên đi, căn bản không cần ai khác nhắc lại.

Cuối cùng hắn nói với Thẩm An: "Cái tôi cần vào mỗi đêm là, lúc tỉnh dậy nhìn thấy cậu."

Hắn nghĩ, hắn chỉ là trả một cái giá rất nhỏ để đổi lấy sự hiện diện không bao giờ vắng bóng của Thẩm An trong cuộc đời hắn từ nay trở đi.

Nghe hắn nói xong, Thẩm An chớp mắt, nhớ lại Lâm Hạc đã sống vất vả bấy lâu nay, nhưng hắn không hề tiếc nuối, oán trách hay ghét bỏ bất cứ điều gì.

Hắn hành động quá nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, giống như vừa trải qua chuyện gì đó nhỏ nhặt.

Điều này khiến tâm trạng u sầu của Thẩm An không kéo dài được lâu.

Suy cho cùng, những thất bại nhỏ đó chẳng là gì so với những gì Lâm Hạc đã trải qua trước đây.

Thẩm An trầm mặc một lát, sau đó nói với Lâm Hạc: "Nhưng nếu cậu mang theo tôi, về sau sẽ càng khó khăn hơn."

Cậu cho rằng Lâm Hạc sẽ nói nó không khổ, hoặc là tôi muốn...

Nhưng Lâm Hạc không nói.

Hắn nói với Thẩm An: "Cho nên cậu nhất định phải nhớ cho kỹ."

Sau đó Thẩm An nhớ tới cuốn sổ kế toán nhỏ của Lâm Hạc, ghi chép cậu đã tiêu bao nhiêu tiền, ghi đến rõ ràng.

Hắn bỏ ra trước này đều không bao giờ thiếu nguyên tắc hoặc mục đích.

Cái hắn cần là Thẩm An nhìn thấy, cần Thẩm An nhớ lấy.

Lúc này, Thẩm An nhận ra rất rõ ràng, ngay từ đầu hắn chưa bao giờ có ý định để mình thoát khỏi tầm kiểm soát.

Hắn vì Thẩm An làm mọi thứ, nếu như Thẩm An nguyện ý còn dễ nói, Thẩm An nếu không nguyện ý, những điều này cũng đủ biến thành xiềng xích vô hình trói buộc Thẩm An vào bên cạnh hắn.

Lâm Hạc đưa Thẩm An đến đích.

Thẩm An ngẩng đầu nhìn, là một trung tâm mua sắm ở thành phố mới.

Cậu có chút xấu hổ, hỏi Lâm Hạc: "Sao vậy? Cậu muốn mua gì à?"

Lâm Hạc liếc nhìn rồi kéo cậu vào trong.

Hai người dừng lại ở cửa hàng điện thoại di động ở tầng một, Lâm Hạc kéo cậu đến quầy tính tiền.

Thẩm An nhịn không được thấp giọng nói: "Cậu đang làm gì vậy? Có được trả tiền không?"


Lâm Hạc "ừ" một tiếng.

Thẩm An không biết hắn nói thật hay dối.

Nhân viên thu ngân bước tới mỉm cười giới thiệu sản phẩm.

Ánh mắt Lâm Hạc dừng lại trên quầy, sau đó đơn giản nói: "Mua mẫu mới nhất."

Thẩm An không khỏi trợn mắt nhìn.

Đây là hãng điện thoại cậu đang dùng, mẫu mới nhất phải có giá từ bảy đến tám nghìn.

Nếu là Thẩm An trước đây, nhìn chiếc điện thoại này chắc chắn sẽ không chớp mắt, bây giờ nhìn thấy Lâm Hạc đến mua, trong lòng không khỏi đau xót.

"Chúng ta... chúng ta không cần..." Thẩm An tiến lại gần, sợ nhân viên nghe thấy.

Nhưng Lâm Hạc hành động quá nhanh, từ lúc trả tiền đến khi nhận được túi đóng gói do nhân viên đưa cho chỉ mất vài phút.

Lâm Hạc sau đó dẫn cậu lên lầu hai, Thẩm An càng cảm thấy kỳ quái, liền đi tới hỏi: "Còn muốn làm gì nữa? Chúng ta đi ăn cơm à?"

Lâm Hạc nói: "Tôi mua cho cậu một ít quần áo trước, mua sắm xong sẽ đi ăn tối rồi về nhà."

Thẩm An cảm thấy hôm nay có thể là một ngày đặc biệt.

Lâm Hạc hôm nay quá quá quá không đúng.

"Tôi không cần... không cần mua quần áo cho tôi nữa." Thẩm An có chút lúng túng nói.

Lúc trước Lâm Hạc dẫn cậu đi chợ lớn mua quần áo, hôm nay đột nhiên dẫn cậu tới đây, ở đây có mấy cửa hàng hàng hiệu, cái gì cũng đáng giá rất nhiều tiền.

"Cậu nói liền tính sao?" Lâm Hạc nói.

Thẩm An lúc này cảm thấy nhóm lớp nói không sai, Lâm Hạc điên rồi.

Thẩm An bị kéo lên lầu hai thử quần áo, mua hai bộ, Lâm Hạc rất hài lòng.

Thẩm An ôm quần áo đi theo Lâm Hạc.

Đi được vài bước, cậu không nhịn được hỏi: "Hôm nay cậu sao vậy?"

Ánh mắt Lâm Hạc rơi vào người cậu, sau đó quay đi: "Sắp lên đại học rồi, cần mua một ít quần áo tử tế."

Thẩm An cố ý hỏi hắn: "Đứa trẻ gia đình bình thường đều như thế này sao?" Cậu nhướng mày.

Kết quả Lâm Hạc thực sự gật đầu.

Hai người hiếm hoi thả lỏng, Thẩm An ôm lấy bộ quần áo mới của mình, dần dần có chút vui vẻ, tựa như buồn bực hai ngày qua đã không còn quá quan trọng nữa.

Họ dùng bữa tại con phố thương mại bên ngoài trung tâm thương mại, rõ ràng là cao hơn mức tiêu dùng trước đó, Thẩm An thức ăn đầy miệng nói với Lâm Hạc: "Lên đại học thật tốt!"

Lâm Hạc ấn một tờ giấy lên miệng cậu, cau mày: "Lau đi."

Thẩm An cảm thấy Lâm Hạc thật nhàm chán, ăn cũng phải nghiêm túc, y như giáo viên chủ nhiệm.

Trên đường hai người trở về, càng gần khu nhà cũ bọn họ đường càng trở nên gập ghềnh.

Thẩm An ôm eo hắn: "Cậu chậm một chút, tôi ăn no quá rồi, cậu như vậy tôi sắp nôn mất." Cậu ngồi phía sau lắc lư từ bên này sang bên kia.


Về đến nhà, Thẩm An không khỏi hưng phấn, từ trong túi lấy quần áo mới ra, khoa tay múa chân ướm trên người.

Kỳ thực cậu đã rất lâu không mua quần áo mới, phần lớn đều mặc quần áo cũ hoặc đồng phục học sinh của Lâm Hạc.

Lâm Hạc vào phòng tắm tắm trước, khi đi ra còn giục Thẩm An nhanh lên.

Thẩm An cũng nóng đổ một thân mồ hôi nhớp nháp.

Thẩm An vào phòng tắm tắm, nhưng cửa không đóng chặt, Lâm Hạc ngửi thấy mùi sữa tắm của Thẩm An, nghe thấy tiếng cậu ngâm nga một giai điệu nào đó.

Rõ ràng lúc đi còn mặt mày buồn khổ, bây giờ lại vui vẻ đến không chịu được.

Thẩm An quả thực là một người rất hay quên, dường như mọi thứ chỉ có thể đọng lại trong cậu một thời gian ngắn.

Lâm Hạc luôn cảm thấy nếu để Thẩm An rời khỏi tầm mắt của mình, Thẩm An sẽ nhanh chóng kết giao được rất nhiều bạn bè mới, bản thân cậu cũng rất thích kết bạn, sau đó cùng với bạn mới tụ thành một nhóm, bị những thứ mới mẻ hấp dẫn, sẽ quên mất người Lâm Hạc này.

Thẩm An đi ra, nhìn thấy Lâm Hạc đang ngồi trên bàn chơi điện thoại di động, tuy không có bí mật gì nhưng cậu vẫn vội vàng chạy tới, đang định giật đi thì phát hiện Lâm Hạc đang đổi điện thoại di động cho mình.

"Cái này... Cái này cũng là mua cho tôi à?" Thẩm An ánh mắt thẳng tắp.

Lâm Hạc đổi sim điện thoại di động của cậu sang điện thoại mới, sau đó đổi sim điện thoại di động của mình sang điện thoại cũ của Thẩm An.

Chiếc điện thoại di động cũ của Thẩm An có một vết nứt dài, là do cậu vô tình làm rơi, nhưng cậu chưa bao giờ nói ra.

Lâm Hạc lúc này sờ sờ vào vết nứt, sau đó tùy ý chiếm hữu thành đồ của mình.

Thẩm An cầm chiếc điện thoại di động mới mà Lâm Hạc đưa cho, nhìn Lâm Hạc rồi nói: "Sớm biết cậu mua cho tôi đã không để cậu mua rồi..."

Lâm Hạc giơ tay sờ mặt cậu: "Nói nhảm cái gì vậy? Khóe miệng kéo gần đến mang tai rồi này."

Thẩm An hơi xấu hổ, nhưng cậu thật sự không giấu được nỗi yêu thích của mình đối với những thứ này.

Cậu bị nhìn thấu, mặt đỏ bừng lên, đương lúc muốn mở miệng nói, Lâm Hạc lại thêm: "Sau này sẽ luôn như vậy."

Thẩm An hỏi: "Như vậy cái gì cơ?"

"Tôi sẽ cho cậu những gì tốt nhất có thể." Lâm Hạc cụp mắt xuống, rơi vào người Thẩm An.

Lông mi của hắn rất dài, khi chúng hơi cụp xuống sẽ tạo ra một bóng nhỏ trên mí mắt dưới.

Dù Thẩm An có không tim không phổi đến đâu, nghe những lời này cũng khó tránh khỏi động lòng, cậu biết Lâm Hạc nói là sự thật, bởi vì hắn vẫn luôn làm như vậy.

Lần này Lâm Hạc hôn cậu, Thẩm An cũng nhắm mắt lại.

Lâm Hạc chậm rãi ôm chặt lấy thân thể Thẩm An, ôm cậu lên giường.

Thẩm An bị hôn đến khó thở, não bị thiếu oxy khiến cậu trở nên choáng váng, mở mắt đã thấy đèn đã tắt từ lúc nào.

Lâm Hạc ôm cậu, nhẹ nhàng hôn lên mặt, sau đó thò tay vào dưới áo Thẩm An, nói với Thẩm An: "Hôm nay tôi muốn làm chuyện khác."

Vậy là Thẩm An đã biết hôm nay là ngày đặc biệt như thế nào.

———————————————————

Mị: xin rút lại lời cầu xin cho một Lâm Hạc, hai đứa cũng chỉ có đối phương mới chịu nổi, xin trân trọng chê cả hai nhá