Thiếu Tá, Chúng Ta Kết Hôn Đi

Chương 2: Tình cha con ...không ai hiểu ai




Biệt thự sở gia ....

Sở Phùng vị tham mưu trưởng đang ở thư phòng nói chuyện với người vệ sĩ mà ông thuê để theo dõi Sở Nghiên.

" Thưa ngài ,tuần qua nhị tiểu thư vẫn đi học bình thường. Tối qua cô ấy cùng bạn đến quán Bar lớn ở Tp uống rượu ,hình như cô ấy có bạn trai ." Vệ sĩ nam đưa những tấm hình được chụp lại cho ông xem .

Sở Phùng nhìn rồi cầm những tấm hình lên xem những hình chụp trong tối nên không thấy rõ người đàn ông trong ảnh .....

" Con bé đến quán bar .Mới tí tuổi mà nó có bạn trai rồi sao? ....tuần trước cậu nói con bé không kết giao với bạn trai mà giờ lại báo có bạn trai là thế nào , chụp hình tối vậy sao tôi thấy được thằng nhóc đó ." Sở Phùng nói xong liền vứt những tấm hình xuống bàn .

" Ngoài ra cô ấy còn hay đến bệnh viện khám bệnh ."

"Con bé bị bệnh sao cậu không nói cho tôi biết, thế con bé bệnh gì ,có nguy hiểm không?"

"Bác sĩ không tiếc lộ bệnh tình của bệnh nhân nếu không phải người thân. Nên tôi không biết có nghiêm trọng không?"

" Được rồi, tôi biết rồi.....cậu đặt vé máy bay đi mĩ và làm thủ tục nhập học bên đó giúp tôi ,khi nào có lệnh tôi thì cậu hãy đưa con bé qua đó".

"Dạ .tôi xin phép đi trước ."

"Ừm"

Sở Phùng thở dài, dây dây thái dương ông cảm thấy nhứt đầu vì con gái nhỏ ngang bướng này .

Trước cổng trường....chiếc xe hơi màu đen đang đậu . Sở Phùng ngồi trong chờ ,bác tài xế trông nhìn thấy Sở Nghiên đi ra cùng bạn học thì đi lại chào cô.

" Tiểu thư , lão gia muốn gặp cô ."

Sở Nghiên nhìn về phía chiếc xe rồi nói với Minh Minh: "Cậu về trước đi "
Sở Nghiên đi tới bác tài xế mở cửa xe cho cô ngồi vào , đối diện với người cha này cô có chút không quen cũng không biết nói gì .

" Chắc con cũng đói rồi , chúng ta đi ăn cơm thôi ."

" Tôi không đói , có chuyện gì ông nói luôn đi "

Sở Phùng im lặng một lúc , Sở Nghiên cũng không nói gì một lúc sau ông lên tiếng .

" Ta đã lo hồ sơ ,thủ tục du học bên mĩ rồi. Con chuẩn bị qua đó nhập học đi ."

Lời ông vừa nói cô nghe xong không nói gì chỉ thấy đôi mắt ngấn nước hơi cay ,cô hít thở thật nặng nề nói : " Tôi biết rồi ....nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây ."

Thấy ông im lặng cô mở cửa xuống xe đi thẳng ,tự dưng nước mắt cô rơi .

Cô nghĩ ông ấy ghét cô không quan tâm cô ,đưa cô ra sống riêng từ nhỏ với gì tư giúp việc thôi .Chứ không ngờ bây giờ ông muốn đẩy cô ra nước ngoài xa xôi mà không hề hỏi cô có muốn đi hay không , ông ấy luôn sắp xếp cuộc sống của cô như vậy . Ở đây cô còn Minh Minh còn gì tư người chăm sóc cô từ nhỏ . Bên đó cô không có ai cả.

Sở Nghiên ngồi ở trạm xe buýt, bỏ lỡ rất nhiều chuyến xe đi qua . Biết bao nhiêu người lên xe rồi xuống xe chỉ có cô là ngồi im bất động suy nghĩ. Cô nhớ đến mình lúc nhỏ ,chị gái có rất nhiều đồ chơi nhưng không cho cô động vào hay chơi chung ,mỗi lần ba đi làm về chị ấy đều được ba ôm, cô cũng thích được ba ôm như thế, nhưng chỉ được ông ấy xoa đầu thôi ,mẹ kế không đánh cô như bao bà mẹ kế khác , vì bà ấy coi cô không tồn tại ,sự yêu thương cưng chiều của bà với chị gái đó là điều khiến cô tủi thân còn hơn bị đánh.

Và rồi những trận cãi vả của ba và bà ấy càng ngày càng nhiều nguyên nhân vì cô nên ba cô đưa cô ra sống riêng với gì tư giúp việc .Kể từ đó cô ít gặp ông hơn và dần trở nên xa cách.

Sở Nghiên luôn tự nói nếu cô có mẹ thì chắc không cô đơn như vậy .

3 năm sau .....