Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 30: THAY ĐỔI NGUYỆN VỌNG.




Lời vừa dứt, Bạch lão phu nhân vô cùng ngạc nhiên, mắt trừng lớn nhìn về phía người con gái.

Phải mất một lúc lâu sau, bà mới mở miệng nói một câu: "Cháu... chắc chắn chứ?"

Bạch Nhược Châu không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp trả lời lại: "Cháu sẽ học trường Bắc Đại!"

Trình độ học của cô rất tốt, tổng điểm thi tốt nghiệp của cô trên sáu trăm điểm.

Không những thế, trước khi kỳ thi tốt nghiệp diễn ra khoảng ba tháng, Bạch Nhược Châu đã tham gia và đạt 8.5 EILTS, chính vì thế cô đã được nhận giấy thông báo xét tuyển thẳng vào trường.

Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, khi nguyên chủ còn sống, cầm trên tay giấy thông báo xét tuyển thẳng, trong lòng cô cảm thấy khó chịu tột cùng. Thầm nghĩ trong bụng rằng nếu tham gia bằng cách ưu ái này sẽ bỏ lỡ tài năng ẩn của mình. Vì thế cho nên nguyên chủ xin nộp hồ sơ vào trường Đại Quang, đến khi nhận giấy báo trúng tuyển Bạch lão phu nhân một mực từ chối, dùng mọi lời nói để khuyên ngăn cô, nhẹ nhàng có mà răn đe cũng có, nhưng cũng chẳng thể lay chuyển được ý định của cô.

Đến bây giờ Bạch Nhược Châu mới biết, bà nội ngăn cản nguyên chủ đều có lý do hết. Bởi vì bà biết, ở Đại Quang là địa bàn của Bạch Vũ Mặc, nếu như một cô gái chân ướt chân ráo ngang nhiên một mình bước vào vùng nguy hiểm ấy, chẳng khác nào tự dâng mạng mình vào hang cọp.

Bạch lão phu nhân rất bất ngờ trước dự định thay đổi đột ngột của Bạch Nhược Châu, trong lòng vui mừng khôn xiết. Bà nắm chặt lấy tay cô, căn dặn vài điều trước khi làm thủ tục chuyển trường.

Bạch Nhược Châu ngoan ngoãn gật đầu nghe theo, ánh mắt long lanh nhìn dáng vẻ tận tình của bà.

"Ngày kia là đi rồi! Cháu lên phòng chuẩn bị đồ đạc dần đi! Tối nay ta bảo người giúp việc làm món yêu thích cho cháu!"

Bạch Nhược Châu gật đầu rối rít, hai mắt sáng rực như vì tinh tú trên bầu trời.



"Xin phép bà, cháu lên phòng!"

Nói xong, Bạch Nhược Châu đứng dậy đỡ Bạch lão phu nhân nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó đóng cửa rời đi.

Cô đi đến bên sofa, lấy chiếc túi xách mà Khắc Duệ đã để lại.

Dựa theo trí nhớ, Bạch Nhược Châu bước lên cầu thang, đi đến căn phòng của cô nằm ở trên tầng hai.

Sau một thời gian cô rời khỏi Bạch gia, người giúp việc đều đặn đến lau chùi sạch sẽ, đồ đặc được sắp xếp gọn gàng.

Bạch Nhược Châu vứt túi xách sang một bên, đi đến mở toang cửa sổ ra, sau đó đi vòng quanh căn phòng ngủ của mình, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, trong lòng không ngừng đánh giá.

Căn phòng được thiết kế theo phong cách quý tộc, rộng rãi thoáng mát hơn ở Phương Thê cung. Vừa bước vào bên trong, Bạch Nhược Châu có thể cảm nhận được không khí nhẹ nhàng, trang nhã và trang thiết bị không kém phần tiện nghi.

Không gian trong căn phòng được bày trí nhiều nội thất đắt tiền, sơn quét tường theo tông chủ đạo màu nâu, xung quanh căn phòng mang gam màu trầm tạo không gian nhẹ nhàng ấm áp nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, tao nhã và quý phái.

Bạch Nhược Châu đi đến bên tủ quần áo, lấy ra chiếc vali, sau đó sắp xếp đồ dùng cá nhân gọn gàng vào bên trong.

Bận bịu sắp xếp đồ hơn một tiếng cuối cùng mọi thứ cũng đã xong xuôi. Toàn thân Bạch Nhược Châu cảm thấy mệt mỏi muốn rã rời xương khớp, vừng trán thẫm đẫm mồ hôi, hô hấp thô nặng, cô trút một hơi thở thật dài, sau đó ngả tấm thân mệt mỏi xuống drap giường bằng vải nhung vô cùng mềm mại.

Điều hoà hô hấp chưa được hai phút, điện thoại trong túi xách truyền đến âm thanh tin nhắn.

Bạch Nhược Châu chống tay ngồi dậy, tâm trạng uể oải vươn tay, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại.



Trên màn hình hiển thị đoạn tin nhắn được gửi từ Wechat, cô bấm vào, tin nhắn của Khắc Duệ hiện trên đầu bảng.

"Tiểu Châu, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Quyết định nộp hồ sơ vào Đại Quang sao?"

Bạch Nhược Châu đáp lại một đoạn tin nhắn, sau đó tiện tay để điện thoại trên đầu giường, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.

Cô không thèm để ý người gọi đến là ai, trực tiếp bấm nút chấp nhận cuộc điện thoại.

"A a a! Bạch Nhược Châu, cậu là đồ đáng ghét! Sao cậu lật mặt nhanh như vậy hả? Có biết bà đây phải dậy từ sáng sớm tinh mơ chuẩn bị hành lý để ngày kia cùng cậu ra sân bay, vậy mà đùng một cái không nói cũng chả rằng đổi ý không đi Đại Quang nữa! Tiểu Châu, có phải đầu cậu úng nước không vậy?"

Định ngả lưng nằm xuống giường, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy than trách. Bạch Nhược Châu theo thói quen của nguyên chủ mà bật loa ngoài, nhưng do âm lượng từ phía đầu dây bên kia truyền tới quá lớn, làm cho màng nhĩ của cô có chút đau rát.

Bạch Nhược Châu nhíu mày, tay đưa điện thoại ra xa, tay còn lại xoa xoa bên tay đang bị nhức.

"Khắc Duệ, cậu muốn mình bị điếc hay sao mà gào to vậy!"

Khắc Duệ ở đầu bên kia không quan tâm, mặc xác Bạch Nhược Châu có bị gì đi chăng nữa, cô ấy vẫn một mực trút giận qua màn hình điện thoại.

"Cậu đang làm mình tức điên đây này! Vốn dĩ định mua một món quà lớn chia tay cậu, vậy mà nghe tin cậu đổi ý muốn học trường Bắc Đại. Công sức cậu chuẩn bị hơn một tháng qua đổ xuống sông xuống biển rồi! A a a... tức chết đi được! Giấc mộng đi máy bay của mình đều bị cậu phá huỷ rồi!"

Khắc Duệ gào thét trong điện thoại, giọng điệu vô cùng tức tối, nhưng Bạch Nhược Châu lại không tự ái trước những lời oán trách của cô bạn thân này. Bởi đối với nguyên chủ truyền đạt lại ký ức mà nói, từ trước đến nay cho dù bạn mình có nói nặng nhẹ như thế nào, có oán trách cô vì chuyện gì nhưng trong lòng cô vẫn vui mừng, không tự ái giận dỗi như con nít.