Người đàn ông đang đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên phá tan sự trầm mặc, khéo linh hồn của anh trở về với thực tại.
Tiếng động bất thình lình vang lên khiến người con gái giật mình trong giấc mộng, bàn tay nhỏ siết chặt lấy một mớ vải trong tay. Mộ Trạch Vũ cúi xuống nhìn nét mặt hoảng sợ của người thiếu nữ, bàn tay to khoẻ mang theo hơi ấm áp vuốt ve tấm lưng nhỏ bé, hệt như đang an ủi, xua tan đi ác mộng trong giấc mơ của cô.
Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, Mộ Trạch Vũ nhíu mày, lười biếng vươn tay ra với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn. Không thèm để ý đến dãy số đang gọi đến, người đàn ông bấm nút chấp nhận cuộc gọi, kề sát điện thoại bên tai lắng nghe đối phương hồi âm.
"Trung đội trưởng, đã bắt được gã đàn ông ở khách sạn Hilton!"
Sau vài giây kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông khác. Đưa tay lên day day hai bên huyệt thái dương, Mộ Trạch Vũ thở dài, nhẹ nhàng ngồi dậy, ngả lưng về phía sau dựa lên thành giường mát lạnh.
"Rất tốt! Thẩm vấn hắn thế nào rồi?"
"Báo cáo, hắn vẫn chưa chịu khai ra!"
Nghe được đáp án, ấn đường của người đàn ông nhíu lại, con ngươi hồ phách toát ra hàn khí nhìn đăm chiêu trong hư không. Trầm mặc chốc lát, đôi môi mỏng của Mộ Trạch Vũ khẽ mấp máy, trong đầu anh dường như đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó, vài giây sau mới mở miệng ra lệnh.
"Được rồi! Ba mươi phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó! Phải để mắt đến mọi hành vi của hắn ta, không lơ là buông lỏng cảnh giác, rõ chưa?"
Giọng nói nghiêm nghị cất lên, như một khẩu hiệu mệnh lệnh tuyệt đối vang vọng đến bên tai, đầu dây bên kia không chậm trễ thêm giây phút nào, nghiêm chỉnh đáp lại.
"Rõ!"
Mộ Trạch Vũ ngắt cuộc điện thoại, cúi xuống ngắm nhìn người con gái đang say trong giấc nồng thêm vài phút nữa. Anh lặng lẽ rời khỏi giường, ánh đèn rọi xuống soi rõ vết tích lưu lại trên làn da màu cổ đồng, trên tấm lưng to lớn nổi đầy đường cong khoe trọn cơ thịt nhưng chẳng thể giấu nổi vết cào rớm máu đã khô cáu lại.
Nhìn dấu vết người con gái lưu lại trên người mình, đôi môi mỏng bạc tình của Mộ Trạch Vũ cong lên để lộ một nụ cười hiếm hoi. Trong lòng anh thầm đánh giá, rõ ràng chỉ là một con thỏ đế ấy vậy mà mạnh bạo đội lốt mèo hoang, xù lông giơ móng vuốt sắc bén ra cảnh cáo anh không được động chạm đến cơ thể của mình. Mộ Trạch Vũ nghĩ thầm trong lòng, sớm muộn gì anh cũng sẽ thuần hoá được mèo hoang nhỏ đanh đá này, chỉ cần liếc mắt ra hiệu lập tức ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của anh.
Mộ Trạch Vũ mặc quần áo chỉnh tề trên người, vừa đóng cúc cổ tay anh đưa mắt nhìn về phía người con gái. Cô gái nhỏ này chỉ ngoan ngoãn khi đã ngủ say, dáng vẻ lúc của cô lúc này cực kỳ đáng yêu, đôi môi mềm mại hệt như cánh hoa anh đào mấp máy trong không khí. Càng nhìn càng khiến đối phương trở thành một con ác quỷ, chỉ cần sơ ý phút chốc súng ống đã lên đạn đầy đủ, thiếu chút nữa người đàn ông lại sa ngã vào con đường tội phạm.
Hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực, để khí lạnh tràn vào bên trong cơ thể xua tan đi nhiệt độ nóng bỏng hệt như dung nhan đang chiếm ưu thế trong người mình. Mộ Trạch Vũ cố đè nén cảm xúc rạo rực xuống đáy lòng, đôi chân dài giấu dưới lớp quần bộ đội bước tiến về phía giường.
Thân trên người đàn ông hơi gập xuống, bàn tay thô ráp vươn ra vén lọn tóc mai đang rủ xuống che một góc đẹp hoàn mỹ trên khuôn mặt sang một bên, ngón tay cái mang theo vết chai sần vuốt ve cánh môi dưới mềm mại của người con gái.
Rõ ràng tự nhủ bản thân mình nên dừng lại, nào ngờ cơ thể anh lại không nghe theo bộ não điều khiển, nửa ngồi nửa quỳ bên thành giường, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh đèn điện chiếu sáng cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi ngọt ngào đầy cám dỗ của ai kia. Sau đó nụ hôn tạm biệt di chuyển sang hai bên gò má mát lạnh của người thiếu nữ, hôn trên chóp mũi xinh đẹp, sau cùng dừng lại trên vầng trán, hôn một hồi lâu mới đứt ra.
"Mèo hoang nhỏ, chúng ta sớm gặp lại nhau thôi!"
Mộ Trạch Vũ đứng dậy, lưu luyến nhìn người thiếu nữ lần cuối. Tự nhủ với lòng mình rằng, khoảng thời gian nghỉ phép kết hôn vẫn còn, chỉ là phía đơn vị của anh vẫn còn công việc chưa xử lý xong. Nhanh chóng giải quyết xong nhiệm vụ, anh nhất định sẽ quay trở lại, từng ngày sẽ thuần hoá tình cảm người con gái. Anh chỉnh lại quân phục trên người mình, tay đưa lên tắt công tắc đèn điện.
Cạch…
Căn phòng bỗng chốc chìm trong bóng tối, ánh đèn ngủ vàng nhạt từ từ được thắp lên, rọi vào gương mặt ngây thơ thuần khiết, lông mi đen tuyền hơn run rẩy, say sưa chìm vào giấc ngủ, chẳng hề nhận thức xung quanh mình đã thay đổi.
Bàn tay vươn ra nắm lấy tay nắm cửa bỗng dưng khự lại trong không trung, Mộ Trạch Vũ bỗng nhiên nhớ ra một điều. Đưa mắt nhìn bộ đồ hở hang bị anh xé rách vứt tả tơi trên sàn nhà, đuôi mắt hơi nhíu lại, khoé môi nhếch lên giật nhẹ vài cái.
Dường như người đàn ông đang đấu tranh nội tâm căng thẳng, sau cùng từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại, bấm gọi một dãy số không lưu trong danh bạ.
Chưa đầy mười giây đổ chuông, đầu dây bên kia ngay lập tức kết nối, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa âm điệu của thẹn thùng vọng tới.
"Vũ... anh... giờ này gọi em có chuyện gì?"
Mộ Trạch Vũ day day hai bên huyệt thái dương, nghe giọng điệu của đối phương cảm thấy phiền toái vô cùng. Nhưng anh không biểu lộ ra ngoài, vào giờ phút này, Mộ Trạch Vũ bất đắc dĩ chỉ biết tìm và nhờ vả người này.
"Tôi hiện tại đang có việc gấp cho nên mới làm phiền cô giờ này..."
Người đàn ông chưa kịp nói dứt lời, người phụ nữ đầu dây bên kia lên tiếng, cắt ngang những lời anh định nói.
"Không phiền! Dù sao em cũng vừa tan ca ở bệnh viện về."
Mộ Trạch Vũ thở dài, anh bước ra khỏi phòng đồng thời đóng cửa lại. Vài phút đắn đo, suy nghĩ một hồi, lúc này anh mới mở lời nói tiếp.
"Nếu cô cảm thấy không phiền... thì có thể giúp tôi một chuyện. Sáng mai phiền cô dậy sớm, đến trung tâm mua sắm chọn giúp cho vợ tôi một bộ đồ. Tôi sẽ gửi cô định vị. Cô ấy ở tầng bốn phòng bốn linh ba."
Người phụ rơi vào trầm mặc, dường như cô ta đang suy nghĩ điều gì đó, sau cùng không nỡ từ chối cho nên đã gật đầu đồng ý.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại gửi đến đoạn tin nhắn. Người phụ nữ vào wechat, mục tin nhắn của Mộ Trạch Vũ hiển thị ngay trên đầu, vị trí anh vừa gửi lại là khu khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố, khách sạn Hilton.
Đôi chân mày lá liễu hơi nhíu mại, khuôn mặt trong bóng tối không lộ rõ biểu cảm, sau cùng thở dài đầy bất lực. Vứt điện thoại sang một bên, trong lòng người phụ nữ có chút chạnh lòng, song vẫn buông bỏ suy nghĩ khó chịu sang một bên, ấm ức cuộn tròn người trong chiếc chăn dày.
"Mộ Trạch Vũ... trong mắt anh... em không bằng sợi tóc của đứa oắt con kia sao? Em theo đuổi anh suốt một khoảng thời gian dài như vậy, vậy mà cũng chẳng bằng một con nhỏ chưa vắt sạch mũi mà anh chỉ gặp mặt trong phút chốc… Anh đúng là một gã đàn ông tồi tệ!"
Cô ta đã yêu thầm người đàn ông mười ba năm nay, vì theo đuổi anh ta mà bất chấp sự ngăn cản của gia đình, lựa chọn theo học ngành y để có cơ hội được cử công tác đến doanh trại mà Mộ Trạch Vũ đóng quân. Nguyện có được trái tim của anh ta mà mười ba năm qua người phụ nữ ấy vẫn chưa từng mở lòng với bất kỳ một ai khác, vẫn luôn âm thầm theo đuổi mối tình đơn phương suốt ngần ấy năm. Chỉ vì tự ti về gia thế của mình cho nên cô ta đắn đo bày tỏ tình cảm của mình trước mặt người đàn ông, đến khi lấy đủ dũng cảm để bày tỏ nỗi lòng chan chứa mà mình giấu giếm suốt bao năm qua, ấy vậy mà nghe tin người đàn ông đã kết hôn, trong lòng cô ta cảm thấy chua xót tột cùng. Một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, không có sự đồng ý từ trưởng bối trong gia đình, không tổ chức một buổi hôn lễ trọn vẹn nhưng lại là vợ chồng hợp pháp được chính phủ công nhận và bảo vệ.
Trong đầu không ngừng nhớ đến hình bóng của người đàn ông mình đang yêu thầm, nhưng càng nghĩ trái tim cô ta đau đớn hệt như có thứ gì đó sắc nhọn đâm thấu tim khiến nó rỉ máu.
Miệng oán trách hắn ta là đồ tồi là thế, nhưng tám giờ sáng hôm sau, người phụ nữ đã có mặt tại khách sạn Hilton. Đứng trước cửa phòng không khoá trái, siết chặt quai túi đựng đồ trong tay, trong lòng cô ta dấy lên một cảm giác khó chịu tột cùng. Song, gạt bỏ mọi suy nghĩ sang một bên, người phụ nữ hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, để toàn thân mình được thả lỏng, sau đó vươn tay ra kéo gạt tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào bên trong.
Cánh cửa từ từ được mở ra, vừa bước vào trong căn phòng, đập vào mắt cô ta là thân hình trắng nuột nà đang nằm trên một chiếc giường rộng. Khuôn mặt xinh đẹp và thanh tao, mắt phượng mày ngài, sống mũi cao dài, làn da trắng hồng điểm xuyết thêm đôi môi trái tim căng mọng đầy quyến rũ.
Thoạt nhìn qua nhan sắc mà ông trời tạo hoá này đã khiến cho cánh mày râu phải chết mê chết mệt, đến cả phái nữ khi nhìn vào trong lòng không khỏi sinh lòng ghen ghét, đố kỵ.
Người phụ nữ bước đến lại gần, đôi mắt màu nâu lộ ra nét hung ác, bàn tay không ngừng run rẩy vươn ra tiến về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Trong căn phòng rơi vào trạng thái im lặng, tĩnh mịch, im lặng đến nỗi người vừa đến có thể nghe rõ nhịp thở đều đặn của người thiếu nữ. Liếc mắt nhìn vết tích lưu lại trên làn da trắng nõn hệt như ngó sen, sắc mặt người phụ nữ trở nên sa sầm, hận không thể dùng đôi bàn tay hàng ngày cứu chữa bệnh nhân, siết chặt cổ thủ tiêu đi chướng ngoại vật đã cản đường hành trình cô ta theo đuổi thứ tình yêu gọi là mù quáng kia.
Đến cuối cùng, hàng rào trong tâm lý của người phụ nữ vẫn vững chắc, không đủ can đảm ra tay ác ý với cô gái. Buông bỏ gánh nặng trong lòng xuống, thân trên cô ta cúi thấp, giúp người con gái mặc chiếc váy lụa màu trắng lên người. Sau khi mọi việc xong xuôi, người phụ nữ ấy không láng lại thêm giây phút nào nữa, lặng lẽ rời khỏi căn phòng vẫn vương chút ít mùi vị hoan lạc.