Lão phu nhân đang vi vẻ, cuối cùng cũng có thể giữ được cháu mình, chẳng thèm để ý đến bà ba.
Lại còn gọi người thưởng cho Tát Mãn, tuy không biết Lăng Thận Hành dùng cách gì, nhưng lão phu nhân cảm thấy không thể bỏ qua công lao của Tát Mãn, ông ta nhảy nhót kêu gào một lúc, mới xua đuổi được tà ma khiến chúng không dám đến gần.
~
Mộc Vãn quay lại Quế Hoa Uyển của mình, cẩn thận rửa sạch rồi khử trùng số dụng cụ mình đã dùng rồi cất vào trong phòng thí nghiệm.
Bên ngoài vang lên giọng nói của Thúy Quyên: “Thiếu phu nhân, nhà bếp vừa làm hoa quả mật hoa quế, bây giờ vẫn còn nóng, đầu bếp kia nói phải ăn ngay lúc còn nóng mới tốt.”
Mộc Vãn khóa chặt cửa, đi rửa tay.
Thúy Quyên đã bày bánh ngọt lên trên bàn, bên cạnh còn có một bát thuốc đen sì.
Mộc Vãn cũng không hỏi nhiều, biết đây là thuốc bổ do bên lão phu nhân đưa đến cho cô, nói phải uống đủ nửa tháng, mỗi lần Thúy Quyên đều chuẩn bị một số mứt hoa quả và bánh ngọt vì cô sợ đắng.
Cô lấy một miếng điểm tâm cho vào trong miệng trước, từ từ nhâm nhi thưởng thức.
Không biết là người nào không kín miệng, việc Thiếu phu nhân suýt nữa bị giội máu chó rồi nướng trên lửa đã lan truyền trong đám đầy tớ Lăng phủ, mọi người đều biết Thiếu phu nhân không được cưng chiều, nếu không với thân phận thiên kim của cô sẽ không bị sỉ nhục như vậy.
Tất nhiên Thúy Quyên cũng nghe người ta kể lại rồi, nhưng thấy sắc mặt Mộc Vãn cứ như không xảy ra chuyện gì, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Lúc Mộc Vãn lấy miếng bánh ngọt thứ hai, Thúy Quyên không nhịn được nói: “Nghe nói bà tư đã khỏi bệnh rồi, đứa bé trong bụng cũng không gặp nguy hiểm.”
“Ừm.” Mộc Vãn cắn một miếng bánh ngọt, “Tin tức của em rất nhạy bén.”
Thúy Quyên mỉm cười xấu hổ: “Em cũng chỉ nghe người ta nói.”
Thấy Mộc Vãn không có phản ứng gì, Thúy Quyên nói tiếp: “Em còn nghe nói là Thiếu soái nghĩ cách chữa khỏi cho bà tư.”
Mộc Vãn cảm thấy buồn cười, rõ ràng là cô chữa khỏi có được không hả, nhưng cô cũng không muốn phô trương, vốn việc chữa bệnh cho bà tư đã khiến Lăng Thận Hành nghi ngờ cô, nếu chọc những người khác sinh nghi, được không bù nổi mất, muốn sinh sống ở trong phủ này thậm chí còn thuận lợi, chuyện đầu tiên phải học được đó là che giấu tài năng.
Còn chưa điều tra ra người hại cô, cô chắc chắn phải cẩn thận từng bước.
Thúy Quyên nhắc đến Thiếu soái, thấy Mộc Vãn không có biểu cảm gì lạ, xích lại gần khẽ nói: “Hôm nay em gặp nha đầu Cẩm Nhi của bà tư, lời nói của cô ta khiến người nghe thấy rất khó chịu.”
Mộc Vãn không nói lời nào, biết nha đầu này không nhịn được, chắc chắn sẽ nói tiếp.
Đúng như dự đoán, Thúy Quyên hơi tức giận nói tiếp: “Cẩm Nhi nói trời sinh bà tư đã có mệnh giàu sang, tuy làm vợ nhỏ, nhưng Đốc quân chiều cô ta thương cô ta, chờ Đại phu nhân qua đời, có lẽ sẽ được đưa lên làm vợ cả, hơn nữa… Hơn nữa Thiếu soái đối xử với cô ta rất tốt, nếu lần này không có Thiếu soái giúp đỡ, cô ta cũng không vượt qua được việc này, bên trên có Đốc quân cưng chiều, dưới có Thiếu soái yêu thương, số mạng này không tốt mới là lạ.”
Thúy Quyên nói chuyện cực nhanh, nói liền một đống lớn cứ như hạt đậu vậy.
Nhưng Mộc Vãn hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ta.
“Thiếu phu nhân, em còn nghe Cẩm Nhi nói, thì ra bà tư và Thiếu soái đã quen biết từ nhỏ, quan hệ rất tốt.”
Nghe lời này, Mộc Vãn đột nhiên nhớ lại phản ứng khác lạ của Lăng Thận Hành vào ngày hôm nay, cô tưởng anh chỉ lo lắng cho đứa em trai tương lai, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, dáng vẻ kia không giống lo lắng cho đứa bé, càng giống như đang lo lắng cho người lớn, thì ra anh và bà tư còn có mối quan hệ thanh mai trúc mã này, nếu cô thật sự sơ suất, có lẽ trên đầu đã chịu một phát súng rồi.
“Được rồi, em bớt quan tâm chuyện của người ta, đến lúc trừng trị em vì tội danh nói năng lung tung, em cũng không gánh nổi đâu.” Mộc Vãn hơi giận, nha đầu này chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Thúy Quyên lập tức cảm thấy uất ức, cô ta chỉ muốn nhắc nhở Thiếu phu nhân để ý hai người kia nhiều chút, không ngờ cô lại không hề buồn bực, nếu đổi lại là trước kia, cô đã sớm làm ồn ào rồi.