Thiếu Soái Trở Về

Chương 994






Chương 993:

 

Răng rắc!

 

Một tiếng gãy xương làm cho da dầu tê dại.

 

Chân Đại Bôn đá Trần Ninh, vậy mà trực tiếp bị Trần Ninh đá gãy.

 

` Đại Bôn phát ra một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết, đứng không vững, một chân quỳ xuống.

 

Trần Ninh đoạt lấy bình Louie XIII trong tay đối phương, đưa tay hung hăng đập vào trán đối phương, Choang!

 

Một tiếng vang lớn, bình rượu vỡ trên đầu của Đại Bôn.

 

Đầu Đại Bôn chảy đầy máu tươi, dù hắn vô cùng cường tráng, cũng suýt ngất tại chỗ.

 

Người xung quanh nhao nhao vỗ tay khen hay.

 

Cô bé trong lòng người phụ nữ, cũng không nhịn được reo hò: “Chú thật là lợi hại.”

 

Người phụ nữ cũng tiến lên cảm ơn Trần Ninh: “Vị tiên sinh này, cảm ơn anh đã hành hiệp trượng nghĩa.”

 

Trần Ninh cười cười: “Tiện tay mà thôi, không cần khách khí.”

 

Mà vào lúc này, có hai xe cảnh sát tới bên ngoài, mười đặc công mang súng ống, vội vội vàng vàng đuổi tới.

 

Đại Bôn nhìn thấy đội trưởng đội tuần tra, lập tức nghênh đón, kêu ầm lên: “Vị đội trưởng đặc cảnh này, anh tới thật đúng lúc.”

 

“Tên đó đánh tôi, anh ta đánh gãy chân tôi, còn đập vỡ đầu của tôi.”

 

*Mau bắt anh ra và người đàn bà kia lại, họ là cùng một giuộc.”

 

Đội trưởng tuần tra ở Thủ đô đã làm việc hai mươi năm, nhân vật quyền quý trong Thủ đô ông ta đều biết rõ ràng.

 

Ông ta nhìn thấy Trần Ninh và người phụ nữ kia, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, thất thanh nói: “Thiếu soái, còn có Hoàng phu nhân.”

 

Hóa ra, người phụ nữ bên cạnh Trần Ninh này, lại là vợ của Các lão tuổi trẻ triển vọng nhát Nội các, Hoàng Càn.

 

Đại Bôn biết được Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh.

 

Người phụ nữ này là vợ của Các lão.

 

Hắn bị dọa đến mặt không còn giọt máu, chỉ thiếu chút nữa là bị dọa ngắt…

 

Hoàng Càn!

 

Các lão trẻ tuổi nhát Nội các, năm nay mới vừa vặn 49 tuổi.

 

Ông là một lãnh đạo phi thường thiết thực còn có khát vọng, trước khi nhập các từng đảm nhiệm tỉnh tôn Bắc Cảnh.

 

Những năm ông lãnh đạo quản lý Bắc Cảnh kia, trị an Bắc Cảnh chuyển biến tốt đẹp, bạo loạn lắng lại, hơn nữa nông nghiệp và nghề chế tạo đều có được phát triển chưa từng có, cuộc sống của dân chúng Bắc Cảnh còn được nâng cao hơn rất nhiều.

 

Thời điểm ông từ nhiệm tỉnh tôn Bắc Cảnh, được đề bạt vào trong các, vô số cư dân Bắc Cảnh khóc đưa tiễn, muôn người đều đổ xô ra đường.

 

Lúc ấy Trần Ninh vừa mới gia nhập quân Bắc Cảnh, nhưng cũng nhìn rõ năng lực và thành quả của Hoàng Càn, bởi vậy anh vô cùng tôn sùng Hoàng các lão.

 

Nhưng mà, mặc dù anh rất tôn sùng Hoàng Càn, nhưng hai người một ở biên cương trần thủ, một lãnh đạo ở trong các, gặp nhau tương đối ít, cũng tương đối ít giao lưu.

 

Chuyện làm Trần Ninh tuyệt đối không ngờ chính là, người phụ nữ anh tiện tay giúp đỡ ở siêu thị, lại là vợ của Hoàng các lão, Lý Bội Văn và Hoàng Nhân Nhân.

 

Lý Bội Văn cũng mới biết, hoá ra người đàn ông dáng người thẳng tắp, mắt sáng như sao này, lại là Trần Ninh Thiếu soái Bắc Cảnh.

 

Đương nhiên, người tuyệt vọng nhất, không còn nghi ngờ.

 

gì chính là tên du côn chen hàng Đại Bôn.

 

Tên này ngày thường ở đây hoành hành đã quen, ÿ vào.

 

người anh em có tiền, hoành hành bá đạo bắt nạt người khác.

 

Thật không ngờ hôm nay lại bị lật xe.

 

Đâm vào hai đại nhân vật sáng đến chói mắt, một là Thiếu soái Bắc Cảnh, một là phu nhân Các lão.

 

Đội trưởng đặc cảnh tuần tra, mặt mũi tràn đầy tức giận nói với Đại Bôn: “Lá gan của cậu thật lớn, dám đánh đấm trước mặt Thiếu soái, còn dám đánh Hoàng phu nhân.”

 

Đại Bôn nghe vậy cuối cùng cũng đứng không vững, bịch một tiếng liền quỳ xuống.

 

Mặt mũi hắn trắng bệch, run giọng cầu xin tha thứ: “Thiếu soái, Hoàng phu nhân, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội hai vị, van cầu đại nhân các người bỏ qua cho tiểu nhân, xem tiểu nhân như cái rắm thả đi!”

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Mặc dù anh là cái rắm, nhưng tôi không thể tùy tiện đánh rắm.”

 

“Anh bất chấp vương pháp, chen ngang đánh người, thái độ phách lối, tình tiết nghiêm trọng, nếu như xin lỗi liền thả anh đi, vậy còn cần pháp luật làm gì2”

 

Đại Bôn nghe vậy, triệt để tuyệt vọng, cái này đoán chừng không ngồi trong nhà lao tám, mười năm, là đừng hi vọng ra ngoài.