Thiếu Soái Trở Về

Chương 971






Chương 970:

 

Rằm!

 

Hạng Tây Sở dùng tay đập nát bàn của anh ta, sau đó xanh mặt mang theo mấy tên cấp dưới, đi đến trước mặt Trần Ninh.

 

Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai nhận ra Hạng Tây Sở, ngạc nhiên hô lên: “Hạng thiếu!”

 

Hạng Tây Sở không thèm nhìn Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai, chỉ lạnh lùng nói với Trần Ninh: “Vừa nãy tôi nghe được anh nói xấu Giang tiểu thư, bây giờ tôi muốn anh đến đó, quỳ xuống xin lỗi Giang tiểu thư.”

 

Trần Ninh ngắng đầu, hứng thú nhìn Hạng Tây Sở: “Hạng thiếu, chẳng lẽ anh là người của Hạng gia?”

 

Từ Văn Dương quát: “lm miệng, vị trước mặt này là đại thiếu gia của Hạng gia, con trai của Hạng các lão, Hạng Tây Sở – Hạng thiếu.”

 

Tống Ngọc Mai cũng nghiêm khắc nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, Thủ đô này người nào cũng biết Hạng thiếu yêu thích Giang tiểu thư, cậu còn dám nói xấu Giang tiểu thư à, nhanh chóng dựa theo lời của Hạng thiếu, qua bên đó quỳ xuống xin lỗi Giang tiểu thư.”

 

Từ Văn Dương nói: “Đúng, nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi Giang tiểu thư đi, đừng có liên lụy đến chúng tôi.”

 

Rốt cuộc Trần Ninh hiểu, tại sao lúc Hạng Tây Sở vừa đi vào, ánh mắt nhìn về phía anh đã tràn đầy địch ý, thì ra là con trai của Hạng các lão.

 

Anh nhìn về phía Hạng Tây Sở, cười nhạt nói: “Muốn tôi quỳ xuống, anh còn không xứng.”

 

“Xem tại anh là con trai của Hạng các lão, tôi không so đo với anh, cút đi.”

 

Lời này nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngạc nhiên đến ngây người.

 

Từ Văn Dương là người đầu tiên tức giận đứng lên nói: “Trần Ninh, cậu dám nói chuyện như vậy với Hạng thiếu à, đang tự mình tìm cái chết hả?”

 

Tống Ngọc Mai cũng giống như mèo bị nhẫm phải đuôi bật dậy, vội vàng kéo Từ Văn Dương cách xa Trần Ninh xa một chút, đồng thời tức giận nói: “Cậu muốn chết thì tự mình chết đi, đừng có liên lụy đến chúng tôi.”

 

Từ Văn Dương liền nói với Hạng Tây Sở: “Hạng thiếu, vợ chồng chúng tôi không liên quan gì đến tên này hết, chúng tôi chỉ là ghép bàn ngồi uống trà thôi, tất cả hành động và ngôn ngữ của cậu ta đều không liên quan gì đến chúng tôi.”

 

“Cậu muốn giết hay lóc thịt cậu ta, đều được.”

 

Hạng Tây Sở và Trần Ninh đang nhìn chằm chằm nhau, mắt thấy sắp sảy ra xung đột Nhưng vào lúc này, Giang Dật Chu lại vội vàng đi đến.

 

Giang Dật Chu tức giận nói với Hạng Tây Sở: “Hạng thiếu, anh có ý gì vậy?”

 

Hạng Tây Sở nhìn thấy Giang Dật Chu, vẻ mặt của anh ta mới dịu đi, giải thích nói: “Giang tiểu thư, tên này nói ra những lời không được hay về em, tôi đang chuẩn bị giáo huấn anh ta.”

 

Hạng Tây Sở sở dĩ muốn làm khó Trần Ninh, trừ việc Trần Ninh nói xấu Giang Dật Chu ra, còn một nguyên nhân quan trọng hơn cả, đó là do Hạng Tây Sở coi Trần Ninh là kẻ thù hại chết em gái của anh ta.

 

Giang Dật Chu lại không biết nguyên nhân trong đó, cô lạnh lùng nói với Hạng Tây Sở: “Hạng thiếu, đây là quán trà của tôi, vị này là khách trong quán trà chúng tôi.”

 

“Kỹ thuật pha trà của tôi như thế nào, khách hàng muốn bình luận như thế nào đó là quyền của khách, tôi sẽ không can thiệp, tôi cũng không dễ dàng cho phép anh bắt nạt khách của tôi.”

 

Hạng Tây Sở căm tức nói: “Thế nhưng tên này nói kỹ thuật pha trà của cô bình thường, tài đánh đàn còn không giỏi bằng kỹ thuật pha trà.”

 

“Giang tiểu thư em có thể nhịn được, nhưng tôi lại không nhịn được.”

 

Từ Văn Dương nói thêm vào: “Đúng vậy, Giang tiểu thư, tên này cố làm ra vẻ thanh cao, lại vẫn luôn hạ thấp tài năng của cô, chúng tôi cũng không thể nào chấp nhận được.”

 

Tống Ngọc Mai cũng nhìn về phía Trần Ninh cười lạnh nói: “Đúng vậy, tên này nói người khác kỹ thuật pha trà bình thường, đánh đàn không hay, giống như cậu ta tài giỏi lắm ấy vậy?”

 

Tất cả khách đến uống trà có mặt ở đây, đều là fan hâm mộ hoặc người yêu thầm Giang Dật Chu.

 

Cảm xúc của tất cả mọi người đều bị kích động, rồi rít làm ầm lên: “Tên này nói Giang tiểu thư làm không được tốt, vậy thì để hắn làm đi.”

 

“Đúng, để hắn pha trà, bắt hắn đánh đàn. Nếu như hắn giỏi hơn Giang tiểu thư, vậy thì thôi, nếu như hắn chỉ là một tên ăn hại, mà còn dám chê bai Giang tiểu thư, vật thì tất cả những vị khách ở đây đều sẽ không bỏ qua cho hắn.”

 

Lần này Giang Dật Chu trầm mặc, nhìn về phía Trần Ninh.

 

Cô ta tự cảm thấy bản thân mình dáng vẻ xuất sắc, nhưng Trần Ninh lại không thèm nhìn thẳng cô ta.

 

Cô ta tự nhận kỹ thuật pha trà và tài đánh đàn của mình giỏi hơn người khác, nhưng Trần Ninh lại nói cô ta bình thường.

 

Là người đương nhiên có lòng tự tôn, càng huống hồ là tiên nữ luôn được người ta ca tụng như cô ta, một mỹ nhân luôn được mọi người vây quanh khen ngợi, lòng tự tôn vô cùng cao.

 

Gô ta cũng muốn xem thử xem, Trần Ninh bình luận người khác như vậy, có phải có tài năng thực sự hay không?

 

Hạng Tây Sở thấy Giang Dật Chu không tiếp tục bảo vệ Trần Ninh nữa, không giúp Trần Ninh nói chuyện nữa, hắn liền cười lạnh nói với Trần Ninh: “Nghe thấy chưa?”

 

“Tất cả mọi người đều muốn anh pha trà đánh đàn đấy, xem xem anh có giỏi hơn Giang tiểu thư hay không.”

 

“Nếu như đến Giang tiểu thư mà anh cũng không bằng, vậy thì tôi sẽ coi là anh cố tình chê bai Giang tiểu thư, cũng sẽ là người đầu tiên không tha cho anh.”