Thiếu Soái Trở Về

Chương 797






Chương 793:

 

Ba năm trước, Trần Ninh gặp phải tập kích của liên quân cao thủ mười tám nước, lúc ấy Tần Tước một trong hai đại đội trưởng cảnh vệ phụ trách đi theo bên cạnh Trần Ninh trước khi chuyện xảy ra lại đột nhiên mắt tích.

 

Trần Ninh dùng sức một người chiến đấu với cao thủ của mười tám nước, giết đến mức trời đất cũng thay đổi màu sắc.

 

Sau đó, tất cả mọi người trong quân Bắc Cảnh đều nhận định Tần Tước đội trưởng cảnh vệ tiết lộ lộ trình của Thiếu soái cho địch, dẫn đến Thiếu soái lọt vào tập kích của cao thủ mười tám nước.

 

Trần Ninh luôn cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy, theo lý mà nói Tần Tước là cấp dưới do một tay anh bồi dưỡng ra, vẫn luôn trung thành tuyệt đối với anh, không nên phản bội anh mới đúng.

 

Nhưng Tần Tước giống như là bốc hơi khỏi trái đất vậy, Trần Ninh sử dụng rất nhiều thế lực từ các bộ môn khác nhau, cũng đều không thể tra được tin tức của Tần Tước.

 

Bây giờ đã ba năm trôi qua rồi, vậy mà lại ở Đông Doanh, trong loại tình huống này, gặp lại cấp dưới năm đó của mình.

 

Trần Ninh cũng ngơ người.

 

Sau khi Tần Tước phát hiện ra mục tiêu đêm nay của cô là Trần Ninh, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó bên trong đôi mắt lộ ra nỗi đau sâu thẳm và sự hối hận, cố nén vét thương đang đau, bỗng nhiên nhảy ra cửa sổ chạy trốn…

 

Trần Ninh vừa định đuồi theo!

 

Bên tai đã vang lên giọng của Tống Sính Đình: “Chồng, người kia là sát thủ sao, sao cô ta có thể vào đây được…”

 

Trần Ninh quay đầu, phát hiện ban nãy lúc anh và Tần Tước đánh nhau, Tống Sính Đình đã bị đánh thức.

 

Anh cười khổ nói: “Người này từng là cấp dưới của anh, sau một sự kiện cô ấy liền mắt tích, không ngờ đêm nay vậy mà lại lấy thân phận sát thủ xuất hiện trước mặt anh.”

 

Lúc này, Điển Chử và Tần Phượng Hoàng cũng đã nghe được tiếng động chạy đền.

 

Hai người ở bên ngoài lo lắng gọi: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, hai người không sao chứ?”

 

Trần Ninh nói: “Vừa rồi có thích khách tiền vào, bây giờ đã không sao rồi.”

 

“Hai người bảo khách sạn sắp xếp một phòng mới đi!”

 

“Tuân lệnh!”

 

Rất nhanh, bên phía khách sạn đã sắp xếp một căn phòng mới cho Trần Ninh và Tống Sinh Đình.

 

Trần Ninh phân phó Tần Phượng Hoàng bảo vệ Tống Sính Đình, anh và Điển Chử đi ra ngoài ban công.

 

Điển Chử nói: “Thiếu soái, tôi đã nói qua với bên Đông Doanh, để bọn họ kiểm tra chuyện này cho thật nghiêm.”

 

Trần Ninh lấy thuốc lá ra châm thuốc, hút một hơi, chằm chậm nói: “Còn nhớ Tần Tước không?”

 

Điển Chử nghe vậy sửng sốt, chợt vẻ mặt phẫn nộ, trầm giọng nói: “Nhớ, năm đó cô ta và tôi đều là cấp dưới do một tay Thiêu soái bồi dưỡng ra, cô ta và tôi đều là đội trưởng cảnh vệ của Thiếu soái, cô ta là cấp trên tôi là phó.”

 

“Nhưng cô ta thế mà lại bán đứng Thiếu soái, tiết lộ hành trình của Thiếu soái, dẫn đến ngài bị cao thủ mười tám nước vây công.”

 

“May mà Thiếu soái thiên hạ vô song, một người giết sạch liên quân cao thủ mười tám nước.”

 

“Tần Tước tên phản đồ này, nếu như để tôi tra được tin tức của cô ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua!”

 

Điển Chử nói xong, bỗng nhiên ý thức được điều gì?

 

Anh đột nhiên ngẳẩng đầu, khiếp sợ nhìn về phía Trần Ninh, thất thanh nói: “Thiếu soái, sao ngài lại đột nhiên nhắc đến cô ta, sẽ không phải…”

 

Trần Ninh gật đầu: “Đúng vậy, người vừa đột nhập vào muốn giết tôi, chính là cô ấy.”

 

Cái gì?

 

Điển Chử vừa sợ vừa giận!

 

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Nhưng mà, sau khi cô ấy phát hiện ra là tôi, cũng rất kinh ngạc, hình như từ đầu cô ấy không biết người phải giết là tôi.”

 

Điển Chử nghe vậy sửng sốt: “Thiếu soái, ngài có ý gì?”

 

Trần Ninh nói: “Tôi luôn cảm thấy chuyện 3 năm trước cô ấy phản bội tôi cần phải thương lượng lại, có lẽ cô ấy có nỗi khổ gì chăng.”

 

Điển Chử nói: “Vậy tại sao sau chuyện đấy cô ta lại mất tích, ban nãy cũng không nhận tội và giải thích với Thiếu soái?”

 

Trần Ninh nói: “Đây cũng là điều mà bây giờ tôi cảm thấy khó hiểu!”

 

“Nếu như cô ấy đã xuất hiện rồi, vậy thì chắc chắn sẽ tra được dấu vết.”

 

“Anh dùng các quan hệ các phương diện khác nhau, nhất định phải tìm được tung tích của cô ấy, tôi muốn cô ấy đứng trước mặt tôi tự mình giải thích rõ chuyện này.”

 

Điển Chử nói: “Tuân lệnh!”

 

Lúc này!

 

Tần Tước lôi thân thể bị thương của mình một mạch chạy.

 

mấy mét.

 

Hơn 4 giờ sáng, vào lúc màn đêm đen nhất, cô trở về trước khu trọ cũ, đang muốn trở về phòng.