Thiếu Soái Trở Về

Chương 740






Chương 735:

 

Điển Chử cười cười: “Không có, tôi là người Tô Hàng, nhà ở ngay vùng ngoại thành Tô Hàng.”

 

Đám người Triệu Vân biết Điển Chử là đội trưởng đội cảnh vệ bên cạnh Thiếu soái, công việc này chính là không có ngày nghỉ, Điển Chử đã nhiều năm không có nghỉ ngơi, càng đừng nói về thăm nhà.

 

Triệu Vân lập tức nói: “Hình như anh đã vài năm không về thăm nhà rồi đi? Ngày thường không nói, nhưng hiện tại đã đến Tô Hàng rồi, anh không thể có nhà mà không về được! Để tôi báo cáo với Thiếu soái một tiếng, Thiếu soái khẳng định sẽ phê duyệt cho anh nghỉ, để anh về nhà đoàn tụ cùng người nhà mây ngày.”

 

Điển Chử lập tức lắc đầu: “Không được! Bảo hộ Thiếu soái là công việc trọng đại của tôi, tôi thân là đội trưởng cảnh vệ của Thiếu soái, đương nhiên phải đảm đương trách nhiệm này, sao có thể vì chuyên riêng mà quên việc công.”

 

Điển Chử biết Thiếu soái đến Tô Hàng là vì điều tra chứng cứ phạm tội của đám người Đường Bá An. Đường Bá An trước kia từng là thị tôn Tô Hàng, cũng từng là tỉnh tôn Đông Hải, sau đó mới vào kinh, trở thành một trong mười đại các lão. Tô Hàng này là quê hương của Đường Bá An, cũng là nơi Đường Bá An làm giàu. Tất cả thế lực ở nơi này cơ hồ đều có quan hệ mật thiết với Đường Bá An.

 

Thiếu soái đến nơi này điều tra Đường Bá An, nếu để Đường Bá An phát hiện, khẳng định ông ta sẽ không màn tới hậu quả, không tiếc dùng đại giới tới giết Thiếu soái.

 

Điển Chử thân là đội trưởng cảnh vệ của Thiếu soái, anh cũng không đồng ý ở loại thời điểm này về thăm nhà.

 

Nhưng lời của anh vừa dứt. Âm thanh của Trần Ninh đã truyền đến: “Cái gì vì việc riêng mà quên việc công, chúng ta cũng không phải Đại Vũ trị thủy, làm gì mà đến nhà cũng không thể về? Hơn nữa tục ngữ có câu nhiều năm chủ tớ thành huynh đệ, anh với tôi tuy rằng là quan hệ cấp.

 

trên cấp dưới, nhưng chúng ta đều là người của Bắc Cảnh, đều là huynh đệ. Tôi phê chuẩn cho anh về thăm nhài”

 

Mọi người thấy Trần Ninh đi vào, vội vàng đồng loại đứng lên, cúi chào: “Thiếu soái!”

 

Trần Ninh khoát tay: “Không cần đa lễ!”

 

Sau đó, ánh mắt Trần Ninh dừng trên người Điển Chử: “Đợi mua một ít lễ vật, tôi cùng anh về thăm nhà anh, vấn an người nhà của anh. Anh đi theo tôi nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Là tôi sơ ý, ngày thường cũng không sắp xếp cho anh ngày nghỉ để về thăm nhà, lần này tôi cũng đến vấn an người nhà anh một chút.”

 

Điển Chử thụ sủng nhược kinh, kích động đến giọng nói run rẩy: “Thiếu soái, sao có thể để….”

 

Trần Ninh: “Không có nhưng nhị nữa, cứ như vậy đi!”

 

Giữa trưa, ăn cơm xong!

 

Trần Ninh liền trưng dụng của quân khu Tô Hàng chín chiếc xe jeep, mang theo Bát Hổ Vệ cùng Thập Bát Ky Bắc Cảnh, đem theo lễ vật cùng Điển Chử về thăm nhà.

 

Bình thường Trần Ninh rất trầm tĩnh, không thích phô trương. Nhưng lần này phải đến nhà Điển Chử vấn an, anh liền hơi cao. điệu một chút.

 

Bởi vì anh hy vọng mọi người trong nhà đều sẽ biết Điển Chử đã trở nên nổi bật, càng muốn người nhà Điển Chử chia sẽ một chút phần vinh quang này của Điển Chử.

 

Vùng ngoại ô thành phố Tô Hàng, thôn Hạnh Hoa.

 

Đầu thôn là một cây hạnh đã có lịch sử trăm năm. Nhà đầu tiên của thôn này chính là Điển gia.

 

Mọi người từ trên xe bước xuống, Điển Chử kích động đẩy cửa lớn trước sân, vừa đi vào vừa hô lên: “Cha, bà nội, em gái, con về rồi!”

 

Một đám người Trần Ninh cũng đi theo vào.

 

Một bà cụ hơn 70 tuổi chống gậy đi ra ngoài, chính là bà nội của Điển Chử.

 

Bà nội Điển nhìn thấy Điển Chử liền sửng sốt, nửa ngày mới trở nên kích động, nức nở nói: “Tiểu Chử, thật sự là cháu, cháu đã về rồi.”

 

Điển Chử đứng thẳng người, cúi chào bà nội: “Bà nội, Đại tá quân đội Bắc Cảnh Điển Chử về báo cáo với bài”

 

Bà nội Điển mặt mày hớn hở, gắt gao nắm tay Điển Chử, vô cùng kích động: “Đứa trẻ ngoan, thật sự là đứa trẻ ngoan, cháu vậy mà đã là Đại tá rồi, thật làm rạng danh tổ tông!”

 

Điển Chử cũng không quên Trần Ninh, vội vàng giới thiệu: “Bà nội, vị này là thủ trưởng của cháu, tổng chỉ huy quân đội Bắc Cảnh, Thiếu soái Trần Ninh!”

 

Thiếu soái!

 

Bà nội Điển nghe vậy, kích động đến cả người đều run lên, liên tục nói: “Trời ạ, thủ trưởng vậy mà lại đến đây, đây là đặc ân lớn mà!”

 

Trần Ninh vội vàng nói: “Bà nội, lần này cháu đến thăm mọi người, bà cứ xem cháu như huynh đệ của Điển Chử.

 

là được!”

 

Điển Chử cũng nói: “Đúng rồi bà nội, cha cùng em gái cháu đâu?”

 

Nhắc tới cha của Điển Chử, sắc mặt bà nội Điển nháy mắt thay đổi, thần tình bi phẫn, nước mắt rơi xuống.

 

Bà lão nức nở nói: “Cha của cháu đang nằm ở bênh viện, em gái cháu cũng vào bệnh viện chăm sóc rôi.”

 

Điển Chử ngay vậy chắn động: “Cha bị làm sao vậy?”

 

Bà nội Điển khóc kể: “Còn không phải cái tên trưởng thôn ác ôn kia sao? Nhà của trưởng thôn giáp với ruộng nhà chúng ta. Ông ta muốn xây nhà rộng ra liền đánh chủ ý lên mảnh ruộng nhà chúng ta. Ông ta khi dễ nhà ta không có người, cháu cũng không ở nhà, cho nên liền trực tiếp lấy đi một nửa mảnh ruộng nhà chúng ta. Cha cháu tức giận liền đi tìm ông ta nói lý. Trưởng thôn có tiền có thế, hắc bạch lưỡng đạo đều có quan hệ, cha cháu trực tiếp bị bọn họ đánh trọng thương, phải nằm viện!”

 

Cái gì?

 

Chẳng những Điển Chử nghe được trợn tròn mắt, mà Trần Ninh cùng mọi người nghe thấy cũng trở nên căm phân.

 

Chỉ là một tên trưởng thôn lại dám hoành hành ngang ngược, xâm chiếm ruộng đất nhà người khác, còn dám đánh người. Phải biết nhà Điển Chử có bao nhiên vinh quanh? Tên trưởng thôn này vậy mà dám khi dễ thôn dân, quả thực vô pháp vô thiên.

 

Điển Chử muốn lập tức đi tìm trưởng thôn. Trần Ninh giữ chặt anh: “Thu thập tên trưởng thôn không vội, trước tiên đến bệnh viên xem bác trai thê nào rồi nói sau.”

 

Điển Chử nghe vậy cũng vội muốn đến bệnh viện.