Thiếu Soái Trở Về

Chương 680






Chương 674:

 

Bình thường người có tư cách xưng huynh gọi đệ với Trần Ninh đúng là không nhiều, chỉ có thống soái Giang Nam – Lưu Chấn Bình, thống soái Tây Cảnh – Triệu Như Long, thống soái Đông Hải – Ngụy Lâm Đẳng Lưu, là thường ngày dám xưng anh em với Trần Ninh mà thôi.

 

Chỉ là một tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ mà cũng dám to gan xưng huynh gọi đệ, làm gì có ý đó.

 

Thật ra thực lực của Ngưu Thiên Sơn không tệ, nhưng ông ta không ngờ đến một cái tát của Trần Ninh mà mình cũng không chịu nỗi.

 

Ông ta sợ hãi ra mặt, nhìn Trần Ninh: “Cậu cậu cậu, rốt cuộc cậu là ai?”

 

Trần Ninh lạnh lùng nhìn Ngưu Thiên Sơn: “Có phải có người phái ông tới tìm tôi, đối phó với tôi, nhưng không nói cho ông biết thân phận của tôi không?”

 

Sắc mặt Ngưu Thiên Sơn thay đổi, ánh mắt không khỏi nghi hoặc, như thể đã nhận ra mình bị lợi dụng.

 

Trần Ninh đang muốn thăm dò xem Ngưu Thiên Sơn do ai phái tới sao?

 

Đột nhiên ông ta cảm thầy sau lưng có chuyện không ổn!

 

Quanh năm chinh chiến sa trường, thường xuyên đứng bên bờ vực của cái chết, chuông báo động trong lòng kêu vang, báo động có nguy hiểm.

 

Trần Ninh vốn đang đứng yên, đột nhiên hơi né sang một chút.

 

Gần như là cùng lúc đó!

 

Từ phía xa vang lên một tiếng súng nổ, một viên đạn sượt qua bên cạnh Trần Ninh.

 

Viên đạn đó vốn nhắm vào Trần Ninh, nhưng Trần Ninh đột nhiên di chuyển nên nó không bắn trúng Trần Ninh mà bắn trúng Ngưu Thiên Sơn, cứ thế bắn vỡ đầu Ngưu Thiên Sơn.

 

Xa xa, tên xạ thủ trốn trong bóng tối không dám tin mà thốt lên: “Cái gì, tại sao đột nhiên anh ta lại di chuyển, rõ ràng mình đã ngắm chặt anh ta rồi mà, gặp quỷ sao.”

 

Xa thủ vừa nguyền rủa vừa chuẩn bị ngắm bắn Trần Ninh một lần nữa.

 

Nhưng!

 

Anh ta còn chưa kịp nhắm Trần Ninh thì từ xa, Điển Chử đã nỗ súng.

 

Thì ra, khoảnh khắc Trần Ninh bị người khác đánh lén, anh đã phản ứng lại rồi.

 

Anh trở tay rút một khẩu súng ra, nhắm về phía ống ngắm súng phản quang ở phía xa xa mà bắn một phát.

 

Đoàng!

 

Viên đạn phóng tới, đoàng một cái bắn nỗ súng ngắm.

 

Đồng thời, nó không dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước, cứ thế bắn nổ đầu của xạ thủ.

 

Điển Chử trầm giọng mà nói: “Trong bóng tối có sát thủ, Tứ Hỗ đầu phối hợp với tôi tiêu diệt xạ thủ trong bóng tối, Tứ Hỗ sau bảo vệ tốt cho Thiều soái.”

 

Tứ Hỗ đầu chính là bốn người phía trước trong Bát Hỗ Vệ, am hiểu về tấn công.

 

Tứ Hồ sau, chính là bốn người phía sau trong Bát Hỗ Vệ, am hiểu về bảo vệ.

 

Đoàng đoàng đoàng…

 

Lại mấy tiếng súng nổ, viên đạn đều nhắm về phía Trần Ninh.

 

Nhưng Trần Ninh đã sớm đề phòng, cho nên viên đại không bắn trúng Trần Ninh, toàn bộ thất bại.

 

Điển Chử đem theo Tứ Hỗ đầu, đằng đằng sát khí đánh phía về bọn sát thủ đang nấp trong bóng tối.

 

Trong bóng tối, loáng thoáng có tiếng súng vang lên, còn có tiếng người gào hét…

 

Không lâu sau, Tứ Hỗ đầu quay về.

 

Bọn họ đã giải quyết xong máy tên sát thủ rồi!

 

Trần Ninh không nhìn thấy Điển Chử thì trầm giọng hỏi: “Điển Chử đâu?”

 

A Tứ trong Tứ Hỗ đầu nói: “Báo cáo, đội trưởng phát hiện một kẻ khả nghi, hình như là kẻ cầm đầu đám sát thủ này, nên tự mình đuổi theo rồi.”

 

Trần Ninh khẽ cau mày!

 

Tống Sính Đình đi tới, sắc mặt trắng bệch mà hỏi: “Trần Ninh, phải làm gì bây giờ?”

 

Mấy người Mã Hàn cũng sợ hãi và lo lắng nhìn Trần Ninh.

 

Bọn họ không ngờ, chỉ là khách du lịch tới tắm suối nước nóng mà thôi, vậy mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, còn làm không ít người chết.

 

Trần Ninh an ủi Tống Sính Đình: “Không sao đâu, mọi người tới chỗ cha mẹ đi, làng du lịch này không thể ở lại nữa, tìm khách sạn trong thành phố ở đi, chỗ này để anh giải quyết.”

 

Tống Sính Đình biết Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, cô biết Trần Ninh có thể xử lý tốt chuyện này, liền gật đầu: “Được!”

 

Trần Ninh dặn dò Tứ Hỗ sau: “Các cậu, bảo vệ tốt cho thiếu phu nhân.

 

Tứ Hổ sau và Tần Phượng Hoàng hộ tống nhóm người Tống Sính Đình đi trước.

 

Trần Ninh gọi điện thoại cho Bàng Hồ, người phụ trách quân khu thành phố Bắc Lương, bảo Bàng Hồ dẫn người tới tiếp quản hiện trường, thu dọn mớ hỗn loạn này.

 

Trần Ninh gọi điện thoại xong, không tới nửa tiếng đồng hồ, Bàng Hồ liền dẫn một tiểu đoàn tới.

 

Bàng Hỗ tiếp nhận hiện trường, chỉ tuyên cha với người dân địa phương là đang tiêu diệt bọn cướp.

 

Dân địa phương biết tên vua thổ phỉ tai tiếng của Bắc Cảnh đã bị tiêu diệt, ai nấy đều hoan hô.

 

Đồng thời, Điển Chử cũng đã quay về.

 

Điển Chử lái một chiếc Maybach quay về, còn tóm một người xuống xe.

 

Mặc dù người này đã bị đánh tới sưng mặt sưng mũi, vô cùng chật vật, nhưng Trần Ninh cũng chỉ liếc một cái đã nhận ra, người này chính là một trong những cố vấn của Bắc Cảnh vương – Tiêu Lương.

 

Điển Chử cả người bụi bặm, trên người còn có máy dấu vết rách do đánh nhau, anh trầm giọng nói với Trần Ninh: “Báo cáo, thuộc hạ đuỏi theo mười cây số, giết năm tên vệ Sĩ cao thủ, cuối cùng bắt được tên này đem về.”

 

Trần Ninh vỗ vai Điển Chử: “Khá lắm, nhưng lần sau gặp phải tình huống thế này thì không cần phải mạo hiểm đuổi theo đâu.”

 

Điển Chử đáp: “Vâng, Thiếu soái!”

 

Trần Ninh nhìn Tiêu Lương, anh vừa nhìn thấy Tiêu Lương đã biết đây là chuyện gì rồi.

 

Anh cười mà như không cười nói: “Tiêu tiên sinh, ông có gì muốn nói không?”

 

Sắc mặt Tiêu Lương xám như tro, chuyện này do Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh bày ra, để đảm bảo không có sơ hở nào, ông ta còn tự mình dẫn máy xạ thủ tới đây âm thằm hỗ trợ Ngưu Thiên Son.