Thiếu Soái Trở Về

Chương 677






Chương 671: Tiêu Lương vui vẻ đáp: “Ý hay!”

 

Lô Chiếu Anh cười lạnh: “Thiếu soái chết, nhất định phải có người chịu tội.”

 

“Sau khi đám tội phạm Ngưu Thiên Sơn này gi3t ch3t Trần Ninh, chúng ta sẽ bắt đám Ngưu Thiên Sơn lại.”

 

“Như vậy, vừa có thể diệt trừ được mối đại họa Trần Ninh, lại có thể dùng đám người Ngưu Thiên Sơn làm người chết thay, có thể báo cáo với Quốc chủ, một mũi tên trúng hai đích.”

 

Tiêu Lương không nhịn được kích động mà nói: “Hay, Vương gia, quả là diệu kế!”

 

Tiêu Lương sực nghĩ tới gì đó, lại nói: “Nhưng tôi hơi lo lắng, thân thủ Trần Ninh rất lợi hại, đám tội phạm Ngưu Thiên Sơn thật sự là đối thủ của Trần Ninh sao?”

 

Lô Chiếu Anh cười gần: “Người dân Bắc Cảnh dũng mãnh, ai cũng giỏi võ.”

 

“Ngưu Thiên Sơn có thể làm ăn ở mảnh đất cần cỗi này, trở thành vua thổ phỉ, tất nhiên có cái lợi hại của mình.”

 

“Hơn nữa, ông ta có nhiều thuộc hạ dám liều mạng như vậy, còn có cả súng, giết Trần Ninh vẫn là chuyện rất dễ dàng.”

 

Tiêu Lương nghe vậy thì không ngừng gật đầu!

 

Lô Chiếu Anh lại nói: “Nhưng để đảm bảo không có sơ hỏ, Tiêu Lương, ông tự mình qua đó một chuyền đi.”

 

“Ông dẫn một nhóm thiện xạ của nhà họ Lô chúng ta qua đó, nấp trong bóng tối, néu cần thiết thì nhân lúc loạn lạc các người bắn lén, giết chét Trần Ninh.”

 

“Dù sao thì nếu Trần Ninh chết, đã có Ngưu Thiên Sơn nhận tội rồi.”

 

Tiêu Lương hào hứng ra mặt: “Tuân mệnh, thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”

 

Làng du lịch Thế Ngoại Đào Nguyên, Tống Sính Đình và mắy người Tần Phượng Hoàng đang ngâm mình trong hồ nước nóng.

 

Đột nhiên, điện thoại của Tống Sinh Đình điên cuồng đổ chuông.

 

Tống Sinh Đình cầm điện thoại di động lên xem, là nhân viên của tập đoàn Ninh Đại, Mã Hàn gọi tới.

 

Tống Sính Đình hơi cau mày, nhận điện thoại, hỏi: “Mã Hàn, sao thế?”

 

Trong điện thoại vang lên tiếng khóc của Mã Hàn: “Tống tổng, máy người chúng tôi bị dân bản địa bắt đi rồi, mấy người bọn họ ai nấy đằng đằng sát khí, còn vu oan chúng tôi đi tiểu trong hồ nước nóng, muốn giết chúng tôi.”

 

“Tống tổng, cô mau tới đây cứu chúng tôi với!”

 

Tống Sính Đình nghe vậy, sắc mặt liền thay đồi.

 

Mấy người phụ nữ Mã Hiểu Lệ nhìn Tống Sính Đình nghe điện thoại xong thì sắc mặt đều không ổn.

 

Bọn họ vội hỏi xảy ra chuyện gì vậy?

 

Tống Sính Đình lo lắng ra mặt nói: “Nhân viên của công ty chúng ta, hình như gặp mâu thuẫn với dân địa phương ở’ đây, tình hình nguy cấp, con phải tới đó ngay!”

 

Tần Phượng Hoàng lập tức nói: “Tôi đi cùng thiếu phu nhân!”

 

Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng ra ngoài.

 

Đồng Kha thì lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Ninh, báo với Trần Ninh chuyện này.

 

Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng nhanh chóng đi tới suối nước nóng lớn nhất ở Thế Ngoại Đào Nguyên, suối nước nóng Dao Trì.

 

Chỉ thấy, bên cạnh suối nước nóng có một nhóm người rất đông, khoảng hai, ba trăm người.

 

Người cầm đầu là một tên cường tráng như một con trâu, mặt mày dữ tợn.

 

Mã Hán và mấy nhân viên của tập đoàn Ninh Đại mặt mũi đầy máu, đang thê thảm quỳ trên mặt đắt.

 

Tống Sính Đình thấy vậy, vừa giận dữ lại vừa sợ hãi: “Các người là ai, tại sao lại đánh người của công ty chúng tôi bị thương?”

 

Người đàn ông cường tráng như trâu, vẻ mặt dữ tợn kia nhìn thấy Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng đến thì ánh mắt sáng lên, âm thầm nuốt nước bọt.

 

Người này chính là Ngưu Thiên Sơn, vua thổ phỉ tai tiếng ở Bắc Cảnh.

 

Ngưu Thiên Sơn cố ý gây sự với người của tập đoàn Ninh Đại, để kiếm cớ động thủ với Trần Ninh.

 

Nhưng ông ta không ngờ Trần Ninh còn chưa xuất hiện thì lại có hai người đẹp thành phố như hoa như ngọc tới.

 

Đặc biệt là Tống Sính Đình, mặt mũi như tranh, dáng người thon thả, yêu điệu thục nữ, kết hợp với khí chất trên người cô, trông giống như một con thiên nga trắng cao quý.

 

Ngưu Thiên Sơn nhìn thấy Tống Sính Đình, ánh mắt liếc qua hai lần, cười híp mắt nói: “Hai người đàn bà thật xinh đẹp!”

 

Tần Phượng Hoàng tức giận nói: “Ông ăn nói sạch sẽ một chút!”

 

Ngưu Thiên Sơn nhếch miệng: “Khà khà, miệng của tôi rất sạch, hai người đẹp có muốn nếm thử không?”

 

Tần Phượng Hoàng đùng đùng nổi giận!

 

Tống Sính Đình lo lắng mọi chuyện ngày càng xấu hơn, liền ngăn Tần Phượng Hoàng lại, sau đó cô lạnh lùng nhìn đám người Ngưu Thiên Sơn, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc các người là ai, người của công ty tôi đắc tội gì với các người, mà các người biến bọn họ thành thế này?”

 

Ngưu Thiên Sơn ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không cười: “Người của công ty cô sao, cô là lãnh đạo của bọn họ?”

 

Tống Sính Đình: “Tôi là chủ tịch tập đoàn Ninh Đại, bọn họ đều là nhân viên của công ty tôi.”

 

Ngưu Thiên Sơn gật đầu: “Cô đến đúng lúc lắm, tôi tên là Ngưu Thiên Sơn, những người sau lưng tôi đều là dân địa phương.”

 

“Máy tên vô dụng của công ty các người, nhìn trộm vợ tôi tắm, cô nói chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”

 

Tống Sính Đình nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên giận dữ, nhìn Mã Hàn đang quỳ trên mặt đất.

 

Mã Hàn lập tức oan ức kêu to: “Tống tổng, chúng tôi bị oan!”

 

“Ông chủ của khách sạn kia bảo chúng tôi tới suối nước nóng này ngâm mình, còn nói là miễn phí nữa.”

 

“Nhưng sau khi chúng tôi tới đây mới biết có máy người phụ nữ đang ngâm mình ở đây, mấy người này liền xông ra kiên quyết nói chúng tôi là đồ h4o sắc nhìn trộm vợ của bọn họ tắm.”

 

Tống Sính Đình nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, lạnh mặt hỏi: “Anh nói thật chứ?”

 

Mã Hàn và máy người kia khóc nức nở: “Tống tổng, chúng tôi thê, chúng tôi nói thật.”

 

Tần Phượng Hoàng nhìn đám hung thần đằng đằng sát khí Ngưu Thiên Sơn, nhỏ giọng nói với Tống Sính Đình: “Thiếu phu nhân, tôi cảm thấy những gì Mã Hàn nói là sự: thật.”

 

“Những người này nhìn có vẻ không phải người dân bình thường, trông rất vô lại, tôi nghi ngờ chúng ta mắc bẫy rồi.”

 

Tống Sính Đình cũng cảm thấy đám người Ngưu Thiên Sơn đằng đằng sát khí, không giống người dân bình thường.