Thiếu Soái Trở Về

Chương 586






Chương 590: Theo Chân Bọn Họ Mà Báo Ra Thân Phận

“Muốn chết!” Tây Môn Hằng lạnh lùng nói.

Thị tôn thành phố Trung Hải đều biết Tây Môn gia của bọn họ không dễ trêu chọc, lựa chọn trung lập, không dám quản chuyện này.

Một người nhỏ nhoi dưới trướng của Trần Ninh, cũng dám nhảy ra khiêu chiến ông ta, thật sự là trộm trái cây cúng trên bàn Diêm Vương mà, muốn chết.

Điển Chử không có nhiều lời vô nghĩa, lập tức đi nhanh hướng tới Tây Môn Hằng.

Mặt Tây Môn Hằng mang vẻ cười lạnh, giẫãm chận tại chỗ đón nhận.

Điển Chử sử dụng phong cách chiến đấu điển hình nhát trong quân đội, cất bước đánh ra một chiêu thức cơ bản nhất.

Tây Môn Hằng thấy Điển Chử quyền phong gào thét, nhịn không được nhẹ nhàng ò lên một tiếng, rõ ràng có chút ngạc nhiên uy lực đến từ một quyền của Điển Chử.

Tây Môn Hằng không né không tránh, nâng tay lên cũng là đánh ra một quyền.

Rằm!

Nắm đắm của hai người va chạm nhau, hai người đều lui vệ sau hai bước.

Hai người đều là có ý định muồn đánh thử, cũng không có toàn lực ứng phó.

Điển Chử phát hiện lão già cũng không có yếu như trong tưởng tượng của mình vậy, nháy mắt ý chí chiến đấu đề thăng lên, tạo thế tiến công, lớn tiếng nói: “Lần nữa!”

Tây Môn Hằng lạnh lùng nói: “Tìm chết!”

Hai người giống như hai con mãnh hổ, chém giết củng một chỗ, cùng bày ra các thế công như cuồng phong bão táp.

Tây Môn Hằng sử dụng chiến kĩ bí truyền độc nhát vô nhị của Tây Môn gia bọn họ, Xuy Tuyết Quyền!

Nắm đắm nhìn như nhẹ nhàng bay bổng, nhưng lại ngầm có được lực lượng khủng bó, hơn nữa góc độ công kích cực kỳ xảo quyệt, quỹ tích nắm đấm mơ hồ khó có thể nắm lấy.

Mà Điển Chử thì lại là sử dụng thuật cận chiến trong sách dạy trong quân đội, thẳng thắn thoải mái, không hề có chút cầu kỳ nào, hoàn toàn là lấy lực lượng và tốc độ nghiền áp để thủ thắng.

Trận chiến đấu này cực kỳ kịch liệt!

Tất cả mọi người có mặt hô to phần khích!

Còn nhóm người Tây Môn Vũ thấy khẽ nhíu mày, Trần Ninh chỉ là phái một thuộc hạ thôi, thế nhưng có thể bất phân thắng bại với cao thủ số hai của một trong mười gia tộc cổ võ trong Tây Môn gia, điều này quả thực khó có thể tin được.

Nhưng vào lúc này!

Điển Chử đánh ra ba quyền nhanh như tia chớp, mạnh mẽ oanh phá phòng ngự của Tây Môn Hằng, làm cho trước ngực của Tây Môn Hằng trống không không gì chống.

Điển Chử bay lên đá một cước, đá phanh trúng thẳng vào ngực của Tây Môn Hằng, trực tiếp đá Tây Môn Hằng đến rút lui ra ngoài.

Tây Môn Hằng bình thường ngoại trừ lo luyện tập Xuy Tuyết Quyền ra thì ông ta còn luyện tập Kim Chung Cháo(*) Thiết Bố Sam từ lúc nhỏ.

(*) dùng vải thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng.

Bởi vậy một cước này của Điển Chử, tuy đem ngũ tạng lục phủ của ông ta đá đến mức đều ở quay cuồng, nhưng ông ta vẫn là gắng nhịn xuống.

Hơn nữa, ông ta bị một cước của Điển Chử đá bay thẳng về phía sau, vừa lúc đi tới trước mặt của Trần Ninh.

Vì thế, ông ta không một chút do dự xoay người đánh tới Trần Ninh, nhe răng cười nói: “Tiểu tử, tôi không đủ kiên nhẫn để đánh nhau với thuộc hạ của cậu, trước tiên tôi cứ lấy cái mạng nhỏ của cậu đã.”

Lời nói hạ xuống, ông ta đã như quỷ mị giết về phía Trần Ninh, bằng một nắm đấm như gang thép, và giáng một cú đắm dữ dội vào mặt Trần Ninh.

Nhóm người Vương Đạo Phương ở chung quanh Trần Ninh thấy thế, nhất tè đứng lên, giận dữ hét: “Lão già kia, ông dám!”

Mắt thấy một quyền của Tây Môn Hằng, sẽ dừng ở trên khuôn mặt của Trần Ninh.

Trần Ninh nâng tay lên, trực tiếp lấy lòng bàn tay bao lại cái nắm đấm mà đối phương đang đánh tới.

Cái gì?

Tây Môn Hằng không hề dám tin mà mở to cả hai mắt, một quyền sắc bén như vậy của ông ta, thế mà lại bị Trần Ninh tiếp được?

Cách đó không xa Tây Môn Vũ đang ngồi trên xe lăn cũng đồng dạng trợn mắt há hốc miệng, Trần Ninh thế mà lại có thể tiếp nhận được nắm đắm của chú hai anh ta?

Những thuộc hạ của Tây Môn Hằng, ánh mắt cũng khiếp sợ sắp rớt xuống đến nơi.

Bởi vì một quyền của Tây Môn Hằng vốn dĩ có thể đem một con bò đánh cho chết!

Mỗi lần Tây Môn Hằng dùng một quyền đem đệ tử hay là kẻ địch đánh cho bay đi, thì câu nói đầu tiên được nói nhiều nhất là: “Đỡ? Một quyền này của tôi là công sức luyện hơn năm mươi năm, mấy người đỡ nổi hay sao?

Nhưng hiện tại!

Một quyền cực kỳ có khí thế của Tây Môn Hằng, lại bị Trần Ninh ở trước mặt, đỡ lầy một cách khinh miêu đạm mạt.

Tắt cả người của Tây Môn gia đều sợ ngây người!

Điển Chử cùng với đám người Vương Đạo Phương nhìn thấy cảnh tượng này, đều là một kiểu biểu tình “lão già ông đang tự làm bản thân mắt mặt đấy”.

Chính bản thân Tây Môn Hằng, cũng kinh hãi muốn chết với Trần Ninh như vậy.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đây là tác phong làm việc của Tây Môn gia mấy người, thích gây chuyện thị phi, trừng mắt liền giết người?”

“Ai cho ông có cái quyền này hả, quỳ xuống!”

Trần Ninh nói xong, bàn tay hơi dùng sức, năm ngón tay buộc chặt, nháy mắt càm đến xương cốt nắm đấm của Tây Môn Hằng đều phát ra tiếng kêu răng rác!

AI Tây Môn Hằng nhịn không được phát ra rên kêu thảm hừ.

Ông ta không cam lòng nhận thua, nhắc chân lên muốn công kích Trần Ninh.

Chẳng qua, Trần Ninh cũng đá một cước, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn, sức mạnh càng mạnh hơn.

Răng rắc!

Trần Ninh trực tiếp đá gãy xương ống chân phải Tây Môn Hằng!

Lần này Tây Môn Hằng nhịn không được phát ra kêu thảm thiết, đứng thẳng không xong, trực tiếp quỳ một gối xuống trước mặt Trần Ninh.

“Buông chú hai ra!”

“Thả sư phụ của chúng tôi ra!”

Tây Môn Vũ cùng nhóm đệ tử của Tây Môn Hằng thấy như thế, nhất tè rồng giận đứng lên.

Thậm chí, những người này còn chuẩn bị đối với Trần Ninh động thủ.

Nhưng Điển Chử đã lạnh đích quát lên: “Ai dám xằng bậy!”

Bát Hỗ Vệ, còn có những người nhân viên bảo vệ có mặt phụ trách bảo vệ cho sự an toàn của những người thủ trưởng, nhát tè bảo hộ xung quanh Trần Ninh.

Trong lúc nhất thời!

Tây Môn Vũ cùng những thuộc hạ của Tây Môn Hằng, cũng không dám xằng bậy, chỉ có thể gấp đến độ xoay quanh.

Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cười lạnh của người phụ nữ: “Chậc chậc, đêm nay thật sự là rất náo nhiệt.”

Mọi người có mặt cùng nhìn về phía cưaar, sau đó chỉ thấy một người phụ nữ mặc một thân áo dài thêu hoa văn xám, mang theo mấy tùy tùng, không nhanh không chậm tiêu sái tiến vào.

Tây Môn Vũ nhìn thấy người phụ nữ một thân áo dài thêu hoa văn xám này, nhịn không được kinh hỉ nói: “Võ tiểu thư!”

Thì ra, người tới không phải là ai khác, chính là Võ Nguyệt Nguyệt.

Võ nguyệt nguyệt nhìn thấy Tây Môn Vũ đang ngồi ở trên xe lăn, cười lạnh lắc đầu: “Tôi còn cho là Tây Môn gia mây.

người có bao nhiêu lợi hại đâu, không ngờ anh là người ngu ngốc, ngay cả chú hai của anh cũng vô dụng như thế.”

“Cái gì mà gia tộc cổ võ, ngay cả đối phó người thường đều xử lý không được, thật sự là phế vật.”

“Võ Nguyệt Nguyệt tôi thật sự là ngu như heo mà, mới có thể tìm đến anh để giúp tôi đối phó Trần Ninh.”

Võ Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ nghĩ bản thận là loại con gái trong trắng gì, cô ta cảm thấy sắc đẹp của cô ta chính là một loại tài nguyên, có thể dùng để đổi lầy những gì mà cô ta muốn.

Nhưng cô ta khổ khổ cực qua đêm với Tây Môn Vũ, mà biểu hiện của Tây Môn Vũ vô tích sự đến như vậy, thực sự là đang chọc giận cô ta.

Sắc mặt Tây Môn Vũ xấu hồ và giận dữ: “Cô…”

Võ Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nói: “Anh có thể cút sang một bên, đối phó Trần Ninh, còn phải do tôi tự thân mà làm vậy!”

Cô ta nói xong, nhìn về phía Trần Ninh.

Trần Ninh cũng khẽ nhíu mày nhìn cô ta, Trần Ninh xác định chính mình cùng người phụ nữ này không hề có quen biết, vì cái gì cô ta muốn tìm người đến đối phó anh?

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Giữa chúng ta có xảy ra cừu oán gì sao?”

Võ Nguyệt Nguyệt thản nhiên nói: “Anh không nên gi3t ch3t chủ nhân của Diêm Vương Điện – Diệp Kiếm Đông, cậu ta là người em trai cùng cha khác mẹ với tôi.”

Trần Ninh hiểu được: “Thì ra nhóm người Tây Môn Vũ là do cô phái đến gây phiền phức cho tôi!”

“Em trai của cô chằng qua là gieo gió gặt bão mà thôi, tôi không muốn so đo với cô, hiện tại tôi cho cô cơ hội để rời khỏi đây.”

Võ Nguyệt Nguyệt bật cười: “Anh cho tôi cơ hội sao? Hiện tại là tôi không muốn để cho anh có cơ hội còn sống mà ra khỏi đây đâu!”

Trần Ninh cùng nhóm người Vương Đạo Phương liếc nhìn nhau, sau đó mỉm cười nói: “Chỉ bằng cô?”

“Bằng vào tôi!”

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói cực kỳ hùng hộ vang dội của người đàn ông!

Sau đó, một người đàn ông đầu trọc lóc với một thân hình cao lớn, mang theo rất nhiều binh lính dưới trạng thái súng vác trên vai và đạn đều lên nòng.

Những binh lính dưới trạng thái súng vác trên vai và đạn đều lên nòng này, bưng súng tự động, nhất t nhắm thẳng vào đám người Trần Ninh, quát: “Toàn bộ đều không được động đậy.”

Người đàn ông mặc bộ đồ quân đội cấp đại tá, tất nhiên chính là Trần Bá.

Võ Nguyệt Nguyệt vô cùng cung kính hô chú Trần, sau đó cực kỳ đắc ý nhìn về phía của Trần Ninh: “Tôi biết thân thủ của anh rất lợi hại, nhưng anh thử xem chú Trần của tôi cùng với những binh lính của chú ấy, còn có những thứ ở trên tay của bọn họ, có thể đủ khiến anh chết hơn một trăm lần?”

Khóe miệng Trần Ninh hơi giơ lên, ngắm nhìn huy hiệu chỉ huy cấp bậc đại tá của bộ đội đặc chủng Giao Long hải quân – Trần Bá.

Anh cười lạnh nói: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là chỉ huy Trần Bá của bộ đội đặc chủng Giao Long thuộc đơn vị hạm đội Đông Hải, Trần Bá ông không ở quân khu của chính mình mà lại một mình mang đội chạy đến chỗ Giang Nam này, ông thật sự là rất uy phong đấy!

Trần Bá bị Trần Ninh một lời nói toạc ra thân phận!

Ánh mắt của ông ta trong nháy mắt lộ ra biểu tình cực kỳ khó tin, quát: “Cậu là ai, sao cậu có thể biết rõ được thân phận của tôi như vậy?”

Trần Ninh cười lạnh: “Ông không xứng để biết được thân phận của tôi, nhưng những người cấp dưới ở bên cạnh tôi này, nếu bọn họ không ngại, đều sẽ hướng anh báo ra thân phận của mình.”

Phải biết là, các cấp thủ trưởng như Vương Đạo Phương, không ít người thân phận so với Trần Bá còn cao hơn một bậc. Chỉ cần là Vương Đạo Phương bọn họ tự báo thân phận, cũng đủ khiến cho nhóm Trần Bá sợ đến mức buông vũ khí xuống, hoảng sợ cầu xin tha thứ.