Thiếu Soái Trở Về

Chương 581






Chương 585: Cơ Mật Cao Nhát.

Trần Ninh quay người, nhìn đám người còn lại của Diêm Vương Điện, thản nhiên nói: “Còn ai muốn tiễn tôi lên đường?”

Bịch bịch bịch…

Ánh mắt của anh nhìn khắp mọi nơi, không chỉ là máy Diêm La còn lại, với cả hơn hai trăm thủ hạ tinh nhuệ của Diêm Vương Điện, tất cả đều bị dọa đến mức mà ào ào quỳ xuống.

Thiên Sách chủ nhân của Diêm Vương Điện, bị Trần Ninh một quyền đánh chết, đám bọn họ còn lấy đâu ra dũng khí để đấu tiếp với Trần Ninh chứ? Hơn nữa cho dủ là tiếp tục chiến đấu, ai có thể đỡ lại đòn đó của anh chứ? Trong thời khắc này, tổ chức đánh thuê lợi hại nhất Hoa Hạ, Diêm Vương Điệm mạnh nhát Châu Á, tất cả lại đồng loạt quỳ trước mặt Trần Ninh.

“Trần tiên sinh, chúng tôi sai rồi!”

“Đúng rồi, cầu xin Trần tiên sinh tha cho chúng tôi đi!”

“Trần tiên sinh, chúng tôi đồng ý chịu mọi hình phạt, cầu anh tha cho chúng tôi cái mạng nhỏ.”

Đội lính đánh thuê đều là vì nô lệ của tiền tài, là tay sai của chiến tranh. Bọn họ vì tiền làm việc, ở đâu có chiến tranh, thì ở đó có bóng bọn họ. Mấy người này vì tiền làm việc, so bì với quân nhân, hoàn toàn không có tín ngưỡng như: quân nhân, vì vậy đối mặt với vương giả Trần Ninh không thể đánh thắng, thì bọn họ không do dự mà quỷ xuống cầu tha mạng.

Trần Ninh lắc đầu: “Vì tiền bán mạng, quả nhiên không giống với chiến sĩ hiến thân vì nước, kém cỏi hơn nhiều.”

Điển Chử bên cạnh nói: “Lính đánh thuê này sao có thể so bì với quân nhân chúng ta được, thiếu gia anh quá xem trọng chúng rồi.”

Điển Chử nói xong, lại hỏi: “Thiếu gia, thế đám này phải xử lý thế nào?”

Trần Ninh nhìn đám Diêm La và thủ hạ của Diêm Vương Điện đang quỳ trước mặt, anh lạnh lùng nói: “Tối đêm nay có thể coi như chúng là tòng phạm, không so đo với bọn chúng, nhưng mà Diêm Vương Điện nhất định phải giải tán. Từ nay về sau, Hoa Hạ sẽ không còn tổ chức đánh thuê này nữa, nếu không thì hậu quả tự chịu.”

Mấy Diêm La còn lại, với cả hơn hai trăm thủ hạ kia nghe xong, như được đại xá, đều dập đầu cảm ơn: “Vâng vâng vâng, đa tạ Trần tiên sinh tha mạng….”

Rất nhanh, đám người của Diêm Vương điện mang theo thi thể của Diệp Kiếm Phong, chật vật rời đi. Đợi tất cả đám người đó đi hết, bây giờ ở đây chỉ còn lại Trần Ninh, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ, ánh mắt anh hướng về gốc cây bên đường, lạnh lùng nói: *Cô còn muốn trốn ở đầy đến bao giờ nữa?”

Vẫn luôn nấp ở đó nghe trộm, Tần Phượng Hoàng biết hành tung bị lộ, cô chỉ biết cười trừ từ sau gốc cây đi ra, ngượng ngùng cười nói: “Ha ha, Trần tiên sinh!”

Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhếch lên, phải biết là Tần Phượng Hoàng từ ánh mắt đầu tiên nhìn anh mang theo sự hèn mọn không thể che đậy. Bây giờ cô lại tôn trọng anh như vậy, Trần Ninh cười mà không phải cười nói: “Cô đi theo tôi làm gì?”

Tần Phượng Hoàng có chút quẫn bách, đỏ mặt ấp úng nói: “Tôi nghe anh nói chuyện điện thoại ngoài ban công, dường như nghe thấy Diêm Vương Điện, nghĩ rằng anh có chuyện gì, liền đi theo sau.”

Trần Ninh mỉm cười: “Vậy thì tôi phải cảm ơn sự quan tâm của cô rồi.”

Anh nói xong liền không để ý đến cô nữa, ào ào cùng với đám Điển Chử bọn họ, quay người đi về phía tiểu khu Giang Tân để về nhà.

Trần Ninh không nói gì thêm, lại làm cho Tần Phượng Hoàng đối với anh vô cùng tò mò, và hứng thú. Cô nhanh bước đuổi theo, tò mò hỏi: “Trần tiên sinh, anh rốt cuộc là ai2 Thủ hạ của anh đều rất lợi hại, còn mạnh hơn giáo quan ở trong quân đội đặc chủng chỗ tôi, anh cũng không cần nói nữa, chỉ một quyền có thể đánh chết chủ nhân của Diêm Vương Điện, thật là quá giỏi. Với thân thủ tài giỏi như anh, chắc chắn không phải là người bình thường, anh tại sao lại chấp nhân làm một người trói gà không chặt ở nhà Tống tiểu thư, có thể nói cho tôi biết được không?”

Trần Ninh nhìn Tần Phượng Hoàng: “Tôi lúc trước có quen một hòa thượng Thiếu Lâm Tự, ông ấy sống hơn trăm tuổi mới qua đời…”

Tần Phượng Hoàng mắt sáng lên, không kìm được hỏi: “Vì vậy, bản lĩnh này của anh, là đã được hoạc từ vị hòa thượng đó sao?”

Trần Ninh lắc đầu: “Không phải. Ý tôi muốn nói với cô là, vị hòa thượng đó có thể sống lâu như vậy, là vì không bao giờ lo việc bao đồng của người khác.”

ỢI!

Trong nháy mắt sắc mặt Tàn Phượng Hoàng trở nên quẫn bách, ngượng ngùng không biết làm thế nào. Cô nhìn theo bóng anh, vừa giận vừa thẹn, trong lòng âm thầm hạ quyết định: “Đừng đắc ý, tôi không tin với năng lực của mình, mà không điều tra ra được thân phận của anh.”

Ngày hôm saul Tần Phượng Hoàng vẫn như cũ tận tâm làm bảo vệ cho Tống Sính Đình, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cô đều không rời một tắc.

Tan ca buổi chiều!

Hai người Trần Ninh và Tống Sính Đình từ trong Tập đoàn Ninh Đại đi ra, đi vào quán đối diện con phố để uống cà phê. Tần Phượng Hoàng cũng đi cùng, có điều cô ngồi cách hai người họ một bàn, vừa để không làm phiền hai người nói chuyện, lại có thể kịp thời bảo vệ nếu có chuyện nguy hiểm. Cô trộm nhìn Trần Ninh, thấy thân hình rắn rỏi, mắt như ngôi sao, càng nhìn lại không rời mắt được.

Trong lòng nghĩ sao lúc trước lại không nhận ra anh đẹp trai và khí chất như vậy? Cô nhận định, Trần Ninh nhất định còn có một thân phận khác, không phải chỉ là con rẻ trói gà công chặt đơn giản như vậy được.

Nghĩ như vậy, cô lấy ra máy tính xách tay, mở ra và nhập vào trang mạng nội bộ. Trang mạng này có thể tra ra dữ liệu về bất cứ người nào, với hệ thống hộ tịch càng cao cấp, thậm chí có thể điều tra ra được hồ sơ bí mật. Đương nhiên, hồ sơ của rất nhiều người, cần có quyền hạn mới có thể xem được. Thân phận không đơn giản, thì quyền hạn lại càng cao.

Tần Phượng Hoàng nhập tên của Trần Ninh và số thẻ chứng minh thư mà cô mới tra được vào, rất nhanh tìm được hồ sơ của anh. Cô thử mở ra, lập tức hiện ra dấu chắm than màu đỏ, cảnh cáo nhắc nhở quyền hạn của cô không đủ, màn hình cảnh cáo hiển thị là hồ sơ tư liệu bí mật cấp SSSSS, trình duyệt quyền hạn không đủ để xem.

Cô ta nhìn màn hình máy tính hiển thị nhắc nhở liền ngây người. Mát mở to ra, tay run run đếm, một hai ba bốn .

năm, có năm số S, hồ sơ của Trần Ninh được bảo mật ở cấp cao nhất. Sao lại có thể như vậy được? Cho dù là tướng quân, thì hồ sơ bí mật cũng chỉ là S mà thôi.

Tên Trần Ninh này rốt cuộc là ai? Lại là cắp SSSSS.

Đây là ảo giác, hay hệ thống máy tính có vấn đề?

Tần Phượng Hoàng không dám tin, liền thử ấn mở ra thêm hai lần nữa, nhưng đều hiển thị quyền hạn không đủ, đồng thời nhắc nhở hồ sơ dữ liệu cá nhân được bảo mật cấp năm S. Cô kinh ngạc nhìn Trần Ninh, âm thầm đoán anh ta là ai2 Ở Hoa Hạ ai mà vừa trẻ, lại có hồ sơ dữ liệu thân phận cấp năm S chứ?

Tần Phượng Hoàng còn chưa đoán ra được thân phận của Trần Ninh, thì lúc này ở bên ngoài rất nhiều xe sang trọng có rèm che gào thét đến, xuống một đội mặc áo vest màu đen, một người đàn ông cao to đeo thẻ làm việc.

Đồng thời còn có lượng lớn xe cảnh sát gầm thét đến, một đội lính đặc công súng vác trên vai đạn lên nòng nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống, Tần Phượng Hoàng lúc trước từng bảo vệ cho quốc vương phu nhân, cô nhìn biển số của chiếc xe có rèm che, với cả những người đàn ông mặc áo vest đen, liền biết người của an ninh quốc gia đến. Cô có chút kinh ngạc, nhìn những nhân viên an ninh quốc gia đang bao vây quán cà phê, với cả lượng lớn cảnh sát, khó hiểu tự hỏi: “Sao đến cả an ninh quốc gia cũng xuất động rồi, muốn bắt ai mà làm lớn như vậy?”

Chọt, cô cúi đầu chú ý đến màn hình máy tính của mình.

Sau đó trong thoáng chốc bị giật mình, nếu như cô đoán .

không nhằm, chắc chắn là máy lần cô ấn thử mở hồ sơ của Trần Ninh, làm kinh động đến Cục an toàn Quốc gia, dẫn đến việc cảnh sát hỏa tốc xuất binh, đến để bát cô rồi.

Cô vô cùng kinh hoàng, miệng há hóc ra, trong đầu chỉ có một ý niệm: “Trời ạ, Trần Ninh rốt cuộc là thần tiên phương nào, mình điều tra anh, lại làm kinh động đến cả an ninh quốc gia rồi.”