Thiếu Soái Trở Về

Chương 573






Chương 577: Thiên Sách Diệp Kiến Minh thấy Trần Ninh, cũng phá lệ giật mình!

Anh ta nghỉ ngờ nhìn Trần Ninh: “Không phải anh đã đắc tội Triệu gia ở Tây Cảnh, Triệu gia yêu cầu anh qua đó tiếp nhân trừng phạt sao, sao lại trở về rồi?”

Trần Ninh hoàn toàn không có ý trả lời Diệp Kiến Minh, giơ.

tay lên chính là một cái tái!

Chát Diệp Kiến Minh trực tiếp bị Trần Ninh tát một cái bay.

Cái tát này quá tàn nhẫn, Diệp Kiến Minh trực tiếp bị tát đến nỗi hai má sưng tấy, miệng đầy máu, răng rụng mắt một nửa.

Ngay cả Tống Sinh Đình nhìn cũng chết lặng!

Diệp Kiến Minh chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, trong miệng oán hận nói: “Tiểu tử, mày có biết tao là ai2”

“Mày dám đánh tao, tao tuyên bố mày chết chắc rồi, cho dù mày tặng vợ mày lên trên giường của tao cầu xin tha mạng, cũng không cứu được mạng của mày đâu…”

Ánh mắt Trần Ninh lạnh lữo, nhấc chân đá ra, đá vào đầu gối phải của Diệp Kiến Minh.

Rắc một tiếng!

Đầu gối của Diệp Kiến Minh giống như gỗ mục bị Trần Ninh đá gãy.

Tiếng hét của Diệp Kiến Minh, ngay lập tức vang lên khắp văn phòng.

Cơn giận của Trần Ninh vẫn chưa được dập tắt, rắc rắc, anh đánh gãy chân trái và cả hai tay của Diệp Kiến Minh.

Diệp Kiến Minh bắt đầu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng dần dần ngay cả tiếng hét cũng trở nên yêu ớt, hấp hồi.

Trần Ninh dửng dưng nhìn Diệp Kiến Minh, lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai, nhưng nếu cậu dám động vào vợ tôi, đây là kết cục.”

Lúc này, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ bước vào.

Tràn Ninh nói với Điển Chử và Bát Hỗ Vệ: “Đem tên tiểu tử này cùng mấy chó săn bên ngoài, toàn bộ ném tới đường lớn, về sau tăng cường lực lượng an ninh tập đoàn Ninh Đại.”

Điển Chử và những người khác cùng nói: “Vâng!”

Ngay sau đó, Diệp Kiến Minh như chó chết bị kéo ra ngoài.

Lúc này Tống Sính Đình vẫn còn đang bàng hoàng, cô nắm tay Trần Ninh như sợ Trần Ninh biến mắt.

Trần Ninh cười an ủi nói: “Vợ, không sao, cái người ngang ngược tàn ác này đã bị anh đuỏi đi rồi.”

Tống Sính Đình không khỏi có chút lo lắng: “Tên đó là người Diệp gia ở thành phó, thật ra anh có thể dạy dỗ anh ta một chút là được, chồng, không cần chơi nặng tay như vậy, chuyện này có thể sẽ đắc tội đến Diệp gia.”

Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Đây là kết quả của việc bắt nạt vợ anh, anh chỉ đánh gãy tay chân của cậu ta, đã là rất kiềm chế rí Tống Sính Đình lắc đầu cười khổ, nhưng cô không thấy đây là kiềm chế!

Cô nhớ tới tin đồn bên ngoài và việc hôm nay Trần Ninh đến Tây Cảnh, không khỏi hỏi: “Đúng rồi, chồng, bên ngoài đều nói anh đã đắc tội Triệu gia, Triệu gia yêu cầu anh thỉnh tội. “

“Hôm nay anh đi Tây Cảnh, Triệu gia không làm khó anh chứ?”

Trần Ninh cười nói: “Hôm nay anh đi Triệu gia, cũng nhìn thấy Triệu Nhược Long, tổng tư lệnh quân khu Tây Cảnh, Triệu Nhược Long rất lịch sự, Triệu gia cũng không phải không nói lý, anh đã nói hết sự tình rồi, đã không sao.

nữa.”

Tống Sính Đình nghe thấy vậy vui mừng khôn xiết!

Cô không khỏi cảm kích nói: “Triệu tướng quân, tổng tư lệnh quân khu Tây Cảnh, thật sự là tể tương đỗ lý năng xanh thuyền(*), không có tính toán với dân thường như: chúng ta.”

(*) Kẻ lớn/trên thì ko để tâm đến lỗi làm của người nhỏ/ dưới. Tấm lòng của tể tướng/người trên rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong.

“Ân oán giữa chúng ta và Triệu gia được xóa bỏ, thật là tốt quá đi.”

Trần Ninh cười nói: “Chuyện lần này, vốn dĩ là Triệu gia không đúng, không xóa sổ bọn họ đã là dễ dãi với bọn họ rồi, đảm bảo ngày mai bọn họ sẽ chủ động xin lỗi.”

Tống Sính Đình không khỏi trợn mắt nhìn Trần Ninh, vui vẻ nói: “Da mặt dày, chúng ta sống sót lần này cũng không tệ, anh còn muốn Triệu gia xin lỗi anh, anh thật là mơ mộng hão huyền “

Ngày hôm sau, con cháu Triệu gia Triệu Nhược Lân, thực sự đến Tống gia với một số lượng lớn quà tặng, thay mặt Triệu gia xin lỗi gia đình Trần Ninh.

Điều này khiến Tống Sính Đình chết lặng tại chỗ!

Thành phó, Bệnh viện tư nhân cao cấp Tử Kim Hoa.

Khoa nội trú, trong phòng bệnh ICU.

Diệp Kiến Minh quấn băng trắng, nằm trên giường bệnh, truyền nước nhỏ giọt đang hôn mê.

Bên cạnh giường bệnh, một người đàn ông mặc vest đen vẻ mặt u ám đang ngồi trên ghé.

Người đàn ông vẻ mặt u ám này là anh trai của Diệp Kiến Minh, Diệp Kiếm Đông.

Diệp Kiếm Đông là chủ nhân của Diêm Vương Điện tổ chức lính đánh thuê lớn nhát Hoa Hạ, có biệt danh là Thiên Sách.

Dưới trướng Diệp Kiếm Đông có 10 siêu cấp cường giả, được gọi là Thập Điện Diêm La, chịu trách nhiệm cho các nhiệm vụ khác nhau, một số chịu trách nhiệm đào tạo lính đánh thuê, một số chịu trách nhiệm nhận các nhiệm vụ, V.V.

Diêm Vương Điện có một vị trí phi thường trong thế giới của những người lính đánh thuê phương Đông.

Tất nhiên, ở Hoa Hạ, họ tự xưng là một công ty an ninh và sẽ không thửa nhận là mình là lính đánh thuê, bởi vì theo truyền thống của Hoa Hạ, không cho tồn tại bát kỳ một lình đánh thuê nào.

Nhưng trên thực tế, không thể phủ nhận là Diêm Vương Điện là một tổ chức lính đánh thuê, nó là một tổ chức đánh thuê tầm cỡ thế giới.

Sở dĩ Diệp Kiếm Đông có thể tạo ra một tổ chức lính đánh thuê lớn như vậy ở thành phố là vì ngoài thực lực mạnh mẽ và một nhóm thủ hạ siêu cấp cường giả, còn bởi vì anh ta có quan hệ mật thiết với nhóm nhị đại Miêu Chính Căn Hồng ở thành phó.

Anh ta thường xuyên giao du với các công tử quyền quý hàng đầu ở thành phố, mọi việc đều thuận lợi, do đó lẫn vào thành phố rất thuận buồm xuôi gió.

Diêm Vương Điện của anh ta cũng nỗi tiếng ở Hoa Hạ và thậm chí ở Đông Á.

Mẹ của Diệp Kiếm Đông mắt sớm, cha anh ta lấy mẹ kế, khi anh ta còn nhỏ thì bị mẹ kế đánh đập, mắng mỏ suốt ngày.

Có điều, con trai của mẹ kế, cũng là em trai anh ta Diệp Kiến Minh, luôn đối xử với anh ta rất tót.

Mẹ kế đánh đập, mắng nhiếc, không cho ăn.

Người em trai Diệp Kiến Minh đã bí mật giấu thức ăn, giấu mẹ kế mang đến cho anh ta.

Vì vậy, khi Diệp Kiếm Đông lớn lên, anh ấy rất thờ ơ với mọi người, nhưng đặc biệt cưng chiều em trai của mình.

Vậy mà lần này em trai anh ta lại bị người ta đánh gãy tay chân, cũng đã triệt để làm anh khó chịu.

Anh ta ngồi ở mép giường, vừa hút thuốc vừa nhìn em trai trên giường, rồi chậm rãi nói: “Là ai, khiến em tôi ra nông nỗi này?”

Phía sau anh ta, một người đàn ông cường tráng với bộ râu ngắn và khuôn mặt đen đúa đáp lại với giọng giống như Lôi thần: “Báo cáo Thiên Sách, nghe nói ở thành phố Trung Hải một người tên Trần Ninh làm ra chuyện này, nhị thiếu gia đùa giỡn vợ của Trần Ninh, bịTrần Ninh… “

Diệp Kiếm Đông giơ tay lên và ngắt lời người đàn ông vạm vỡ mặt đen.

Anh ta dửng dưng nói: “Tôi chỉ cần biết ai đã làm chuyện này, về phần tại sao lại đánh trọng thương em tôi, chuyện đó không thuộc phạm vi tôi quan tâm.”

Nghe vậy, người đàn ông vạm vỡ mặt đen cúi đầu nói: “Vâng, Thiên Sách!”

Diệp Kiếm Đông lạnh lùng nói: “Cả gan làm em tôi ra nông nỗi này, tên Trần Ninh này, tôi muốn cậu ta phải hối hận khi đến thế giới này.”

Gã cường giả mặt đen thì thào nói: “Thiên Sách, có muốn điều tra một chút lai lịch thân phận của Trần Ninh trước không, dám đả thương Nhị thiếu gia, có lẽ tên này có chút năng lực.”

Diệp Kiếm Đông thờ ơ nói: “Không cần tra, cho dù cậu ta là thiên vương, đánh trọng thương em tôi, thì cậu ta cũng phải chết.”

Người đàn ông vạm vỡ mặt đen nói: “Vâng!”

Diệp Kiếm Đông hút một điều thuốc, nhả ra đám khói mò, nét mặt góc cạnh và cực kỳ u ám của anh ta cực kỳ âm trầm, trong làn khói mờ phá lệ thần bí quỷ dị.

Anh ta lại lên tiếng, lạnh lùng ra lệnh: “Tập hợp Thập Đại Diêm La, tôi muốn đích thân đến Trung Hải báo thù cho em trai tôi.”

Gã cường giả mặt đen nghe vậy hoàn toàn sững sờ, thất thanh: “Thiên Sách, Trần Ninh có thể chỉ là một thương nhân nhỏ ở thành phố Trung Hải, cần gây chiến lớn như vậy sao?”

“Ngài lại muốn đích thân ra tay, còn muốn xuất động Thập Đại Diêm La của Diêm Vương Điện chúng ta, tôi nghĩ chọn một trong Thập Đại Diêm La để lấy mạng Trần Ninh là được rồi!”

Diệp Kiếm Đông thờ ơ nói: “Không!”

“Trần Ninh đánh em tôi thảm thế này, tôi phải giết cả nhà cậu ta để trút hận!”

Nghe vậy, người đàn ông vạm vỡ mặt đen nhanh chóng cúi đầu nói “Vâng, Thiên Sách, tôi sẽ làm ngay.”