Thiếu Soái Trở Về

Chương 548








Chương 552: Anh Nói Nhảm Xong Chưa?

Đám người A Kim, tất cả đều bị bắt lại, chuyển giao cho tòa án quốc tế xử lý. Những người nhà Lý gia lần này được chứng kiến bản lĩnh thật sự của Trần Ninh.

Chỉ một cuộc điện thoại anh ta có thề làm cho sào huyệt của đại thủ lĩnh cách xa nghìn dặm ở Châu Phi hủy diệt, A Kim từng được mệnh danh là bạo quân ở Châu Phi, trước mặt Trần Ninh hoàn toàn không có sức chống cự. Lý gia đối với Trần Ninh đã dao động, lại thêm cảm kích.

Sau này bọn họ đóng cửa suy nghĩ lại, học tập đạo đức lễ nghĩa, bồi dưỡng đệ tử xuất sắc. Mười năm sau thật sự xuất hiện rất nhiều nhân tài, sau này còn biến thành gia tộc hạng nhất Kinh Thành, chuyện này tạm thời để sau hãy nói.

Trần Ninh sau khi giải quyết xong vấn đề của A Kim, cùng với người nhà du ngoạn hai hôm ở Kinh Thành, sau đó mới quay về thành phố Trung Hải Giang Nam.

Những đơn hàng gần đây của Tập đoàn Ninh Đại vẫ liên tục, làm không kịp, Tống Sính Đình cùng với quản lý cấp cao của Tập đoàn Ninh Đại bàn bạc, đặt ra mở công xưởng mới.

Trần Ninh ngày ngày đều cùng với vợ, đưa đón con, tận hưởng cuộc sống ấm áp hiếm có được.

Buổi tối!

Lúc cả nhà đang ăn cơm, Đổng Kha bỗng nhiêm mở miệng nói với cả nhà: Bạn học thời đại học của cô ấy kết hôn, cô phải đi một chuyến đến thành phố Thái An ở phương bắc tham gia hôn lễ, làm phù dâu cho đối phương.

Tham gia hôn lễ rất bình thường, làm phù dâu cũng là chuyện bình thường. Có điều, sau khi Tống Sính Đình sau khi nghe thành phố Thái An ở phương Bắc, cô khẽ nhíu mày, bởi vì lúc trước cô từng xem được một tin tức ở trên mạng, nói Thái An có phong tục cổ hủ trêu đùa phù dâu, hơn nữa lại rất quá đáng. Vì vậy cô cười nhắc nhở Đổng Kha: “Nghe nói bên đó có tập tục trêu đùa phù dâu, em phải chú ý một chút, nếu có thể không làm thì đừng làm phù dâu nữa.”

Mã Hiểu Lệ cũng nói: “Đúng vậy, phù dâu không phải làm tùy tiện được đâu, làm phù dâu là phân duyên phận của mình cho cô dâu đấy. Nghe nói làm phù dâu ba lần là không gả đi được đấy, Tiểu Kha tốt nhất đừng làm phù dâu nữa.”

Đổng Kha nghe xong khóc không được mà cười không xong, cô không mê tín, không tin rằng làm phù dâu ba lần là sẽ bị ế, nhưng mà nếu như bên đó có phong tục cổ hủ trêu đùa phù dâu, cô cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng người chị em kết hôn đó, lúc trước có quan hệ với cô rất tốt, hơn nữa đã gật đầu đồng ý với người ta rồi, bây giờ đổi ý cũng không tốt. Vì vậy, cô cảm thấy khó xử, không biết phải làm thế nào. Cuối cùng, vẫn là Tống Sính Đình nói ra chủ ý: “Nếu như không thể từ chối, hay là thế này, để Trần Ninh đi cùng với em, có anh ấy bảo vệ sẽ tốt hơn chút.”

Đổng Kha nghe xong vui mừng nói: “Để anh rể đi cùng với em, được không?”

Trần Ninh vẫn chưa nói gì, Tống Sính Đình cười nói: “Dù sao thì gần đây anh ấy cũng không có việc gì, có gì là không được chứ.”

Đổng Kha nhìn Trần Ninh, xem anh ấy có đồng ý đi hay không?

Thật ra? Cái kiểu tiệc tùng xã giao như này Trần Ninh đương nhiên không thích tham gia, có điều Đổng Kha là em vợ mình, cũng có quan hệ rất tốt, anh đương nhiên không yên tâm để cô ấy đi đến nơi có phong tục cổ hủ như thành phố Thái An làm phù dâu được. Vì vậy, anh liền đồng ý: “Dù sao cũng không có việc gì, anh đi cùng với em.”

Sáng sớm ngày hôm sau!

Trần Ninh cùng với Đổng Kha ngồi máy bay, đi đến thành phố Thái An. Buổi chiều ngày hôm đó, hai người đã đến nhà Trương Tiệp bạn của Đổng Kha.

Trương gia ở thành phố Thái An được xem là nhà giàu cỏ, phủ đệ chiếm diện tích đất rất lớn, sân nhà tao nhã, nơi ở xa hoa xa xỉ.

Trương gia nơi nơi giăng đèn kết hoa, người đi đi lại lại, chuẩn bị cho tiệc cưới.

Cô dâu Trương Tiệp nghe nói Đổng Kha tới, vỗl vã đi ra ngoài, thân thiết chào hỏi Đổng Kha, sau đó kéo Đổng Kha nói: “Đi, những phù dâu khác đều thay xong váy rồi, tôi đưa cậu qua đó.”

Trần Ninh được người nhà của Trương gia đưa ra phòng khách ngồi, ở đây có rất nhiều khách, nhưng anh đều không quen, anh cũng vui vẻ ngòi yên tĩnh, ngồi một mình một góc không ai để ý uống trà.

Không bao lâu!

Đổng Kha thay một chiếc váy liền thân hở vai màu hồng nhạt, đi một đôi giày cao gót ra ngoài. Ngày thường cô là con gái một, lúc này trang điểm một chút, lại có vẻ duyên dáng yêu kiều, vô cùng xinh đẹp.

Đổng Kha đứng ở góc phòng khách nhìn thấy Trần Ninh, liền đi đến, cười khanh khách hỏi: “Anh rể, thấy em xinh không?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Xinh!”

Đổng Kha cười lộ ra núm đồng tiền, bỗng nhiên không kim được hỏi: “Vậy anh thấy em xinh hay chị họ em xinh hơn?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Trong lòng anh, chị họ của em không gì sánh bằng.”

Đổng Kha cũng biết mình không thể so bì được với chị họ nữ thần thương nghiệp được, nhưng nghe thấy những lời này của Trần Ninh, cô không khỏi có chút thất vọng, buồn bã nói: “Anh rể không thể lừa em, để cho em vui một chút sao?”

Trần Ninh cười cười: “Em làm phù dâu, không ở cùng với cô dâu và các phù dâu khác, chạy ra đây làm gì?”

Đổng kha lườm Trần Ninh một cái, giận dỗi nói: “Em sợ anh một mình buồn chán, nên mới chạy ra đây nói chuyện với anh một chút.”

Đúng vào lúc này!

Tiếng một người đàn ông vang lên bên tai: “Ây, đúng là Đổng Kha, chúng ta lâu rồi không gặp, đúng là rất nhớ!”

Trần Ninh cùng với Đổng Kha, nhìn theo tiếng nói truyền đến, sau đó nhìn thấy một người thanh niêm mặc một bộ âu phục Armani, không kìm được khẽ nhíu mày.

Bời vì người đàn ông này là Lâm Hải Bình, cũng là bạn thời đại học của cô, hơn nữa còn là công tử chơi bời đào hoa nổi tiếng, chơi đùa không ít sinh viên, cô vẫn luôn không vừa mắt với anh ta. Hơn nữa, lúc học đại học, Lâm Hải Bình còn theo đuổi cô mấy lần, đều bị cô từ chối.

Thật không ngờ hôm nay ở hôn lễ của Trương Tiệp, lại gặp anh ta.

Đổng Kha bình thường nói: “Lâm Hải Bình, không ngờ anh cũng tới.”

Lâm Hải Bình cười nói: “Cô dâu Trương Tiệp là bạn học đại học của tôi, chú rể Quách Gia Dũng là bạn từ nhỏ của tôi, hôn lễ của bọn họ tôi đương nhiên phải đến tham dự ròi, hơn nữa tôi còn là một trong những phù rể cơ.”

Lâm Hải Bình nói đến đây, chú ý đến Trần Ninh ở bên cạnh Đổng Kha. Trần Ninh dáng người cao vút, đôi mắt như sao trời, khí chất hơn người, mặc dù ngồi yên tĩnh ở một góc, cũng làm người ta có cảm giác thành thật lầy lòng người.

Lâm Hải Bình cảnh giác nhìn Trần Ninh, mập mờ có chút cố ý hỏi: “Đổng Kha, vị này là ai? Không giới thiệu một chút sao?”

Đổng Kha thấy được Lâm Hải Bình vẫn còn ôm vọng tưởng với cô, cô quả quyết nói: “Anh ấy là Trần Ninh, có quan hệ gì với tôi không cần giải thích với anh, dù sao vô cùng thân mật là được.”

Mối quan hệ vô cùng thân mật!

Tình nhân!

Lâm Hải Bình nhìn ánh mắt của Trần Ninh, trong thoáng chốc tràn đầy địch ý, rõ ràng là xem Trần Ninh như là tình địch.

Trần Ninh biết rằng Đổng Kha cố ý, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng lại cười đau khổ, cô em vợ này thật biết tìm rắc rối đến cho anh.

Lúc này!

Có một người phù dâu đi ra tìm Đổng Kha, cô nói với Trần Ninh: “Anh ngồi đây nhé, em đi vào trong một chút.”

Trần Ninh cười nói: “Được!”

Sau khi Đổng Kha rời đi, nơi này chỉ còn lại Trần Ninh và Lâm Hải Bình.

Lâm Hải Bình lôi một chiếc ghế ra ngồi xuống, ánh mắt tham lam nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Đổng Kha, biết cô ở tầm mắt biếm mất, anh ta mới quay đầu nhìn Trần Ninh.

“Làm quen một chút, tôi là Lâm Hải Binh, cha tôi là thị trưởng thành phố Thái An, người ở đây đều gọi tôi là Lâm nha nội.”

Lâm nha nội hai chân bắt chéo, bình tĩnh nói: “Con người tôi nói chuyện đi thẳng vào vấn đề, vì vậy anh đừng tức giận, tôi nói thẳng với anh, là tôi không thích anh. Ngoài ra Đổng Kha là người phụ nữ mà tôi thích, tôi không cần biết anh có quan hệ gì với cô ấy, anh tốt nhất là tránh xa cô ấy ra, không thì tôi sẽ khiến anh biến mất mãi mãi. Lời tôi nói, anh nghe hiểu chưa?”

Lâm nha nội nói xong, mấy người tùy tùng đi cùng anh ta, nhìn chằm chằm Trần Ninh cười. Anh ta vốn tưởng phơi bày ra thân phận nội nha của mình, sẽ dọa cho Trần Ninh sợ mặt không còn giọt máu, vô cùng hoảng sợ, ngoan ngoãn rời khỏi Đổng Kha.

Nhưng mà!

Nhưng khiếm bọn họ không ngờ được là, sắc mặt Trần Ninh không cỏ chút gì biến đổi, chỉ là ánh mắt biến lạnh tanh hơn. Anh lạnh lùng nói: “Các anh nói nhảm xong chưa, nói xong thì anh có thể cút được rồi.”

Cái gì?

Lâm Hải Bình nghe xong sợ ngây người.

Mấy người tùy tùng của đi cùng anh ta cũng kinh hãi ngây người.