Thiếu Soái Trở Về

Chương 537






Chương 541: Đón Con Gái Vê Thôi Phán

Quan thấy Điển Chử chủ động lao về phía mình!

Gã cười dữ tợn rồi nói: “Thằng ngốc to xác, mày muốn chết trước, tao sẽ chiều mày.”

Nói rồi gã cất bước vung nắm đấm, thân hình khéo léo như giao long, nắm đắm vun vút như đạn pháo, một nắm đấm nặng nề gào thét lao về phía ngực Điển Chử.

Điển Chử biết Cuồng Phong và Nộ Lãng do tên này đánh bị thương, đối mặt với nắm đấm sắc bén này của đối phương, anh ta không hề tránh né mà ngang bướng đón lấy nắm đắm nặng nề này của gã.

Àm!

Nắm tay của Thôi Phán Quan nện xuống ngực Điển Chử!

Nắm đắm này của gã dùng toàn bộ sức mạnh, gã tin chắc sức mạnh của nó có thể đánh chết tươi cả một con trâu.

Nhưng là, nắm đấm của gã đánh vào ngực Điển Chử thì lại như đánh phải tắm thép, thế mà dội ngược lại khiến nắm tay của gã đau nhức, cánh tay gã tê dại.

Mà thân hình của Điển Chử lại như thường, không hề sứt mẻ.

Cái gì?

Thôi Phán Quan không dám tin tưởng, gã ngẳng đầu khiếp sợ rồi nhìn về phía Điển Chử.

Điển Chử cười lạnh: “Tôi còn tưởng tên dám đánh bị thương Cuồng Phong và Nộ Lãng lại mạnh thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ có vậy.”

Thôi Phán Quan nghe vậy thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức!

Gã vừa định tiếp tục tấn công Điển Chử nhưng Điển Chử.

cũng đã ra tay.

Điển Chử giơ tay phải lên. Bàn tay như quạt hương bồ mạnh mẽ giáng xuống mặt Thôi Phán Quan.

Chát!

Một tiếng vang lớn!

Bàn tay của Điển Chử tát vào mặt Thôi Phán Quan như lựu đạn nỗ tung bùn lầy, da thịt trên khuôn mặt của Thôi Phán Quan lập tức bị sức lực cực mạnh của tay Điển Chử đập rách toạc, máu tươi văng ra, máu thịt bày nhảy.

Cả người gã bay thấp ra ngoài như con chó chết văng xuống trước mặt đám người Bà cụ và Lý Hoài Bình mà không hề cử động, không biết là đã chết hay hôn mê bất tỉnh.

Cái gì?

Mọi người của Lý gia đều lại kinh ngạc đến ngây người!

Thế mà Thôi Phán Quan lại bị thuộc hạ của Trần Ninh dùng một cái tát ném bay.

Phải biết rằng Thôi Phán Quan cũng có thể xem là một cao thủ ở Lý gia đấy, tên thuộc hạ của Trần Ninh này cũng mạnh quá rồi!

Trần Ninh không hề bát ngờ gì với kết quả này, Điển Chử là đội trưởng đội cảnh vệ của anh, vua của vua trong quân Bắc Cảnh, đối phó với cao thủ của Lý gia, chả phải tùy tay tóm lấy thì là gì.

Lúc này anh hừ lạnh: “Tôi cứ nghĩ Lý gia lợi hại ra sao chứ, hóa ra chỉ được thế này!”

Anh nói xong thì lập tức đi về phía Lý Hoài Bình, muốn đích thân ôm con gái của mình về.

Mọi người của Lý gia thấy Trần Ninh đi đến, một hòa thượng mập mạp cạo trọc bóng và có chấm trên đầu lập tức cản đường Trần Ninh, giận dữ nói: “Tôi là Hòa thượng Hoa, một trong mười tám cao thủ của Lý gia, tôi đến dạy dỗ lại các cậu!”

Chát!

Trần Ninh giơ tay, một cú tát lập tức hất bay hòa thượng Hoal Ngay sau đó, lại có hai anh em sinh đôi ngăn cản đường đi của Trần Ninh: “Chớ làm càn, chúng tôi là Song Tử Tinh, cao thủ của Lý gia, hai anh em bọn tao đến gặp mày!”

Bịch bịch!

Hai anh em Song Tử Tinh vừa đến gần Trần Ninh thì đã hoa mắt, gần như ngay lập tức bị Trần Ninh hắt bay.

Bóng người nhoáng lên, một ông già với thân hình cao lớn, có bộ râu thật dài, ánh mắt như điện mà trừng với Trần Ninh, giọng nói vang lên như sắm rên: *Tôi là Lý gia mười tám lộ cao thủ đứng đầu, Bạch Hồ Tử, ta tới thân thủ giáo huấn ngươi!”

Chát!

Bạch Hồ Tử vừa dứt lời thì cũng bị Trần Ninh giáng một tát như tia chớp mà hát văng đi.

Lúc này!

Trần Ninh đã gần chạy đến ôm Tống Thanh Thanh trước mặt Lý Hoài Bình!

Dọc đường anh đi thì đã tiện tay đánh bay bốn cao thủ siêu cấp của Lý gia, hiện giờ đám thuộc hạ của Lý gia đều bị dọa sợ, không ai đủ can đảm đề đi đến ngăn cản.

“Ba ơi!”

Tống Thanh Thanh đã khóc như một chú mèo lem luốc từ lâu, khóc nức nở mà gọi ba, giơ đôi tay nhỏ ra với Trần Ninh.

Ánh mắt Trần Ninh hiện lên một tia đau lòng, giơ tay ôm lấy con gái từ trong tay Lý Hoài Bình.

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt tràn ngập hoảng sợ.

của Lý Hoài Bình, hừ lạnh mà nói: “Mày dám bắt cóc con gái của tao, đáng chết!”

Nói xong!

Trần Ninh giơ chân đá thẳng vào đầu gói chân phải của Lý Hoài Bình.

Răng rắc!

Đầu gối của Lý Hoài Bình lập tức bị Trần Ninh đá gãy!

Ông ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người không đứng thẳng nồi, quỳ ầm trước mặt Trần Ninh.

Trần Ninh ôm con gái, nhìn Lý Hoài Bình đang quỳ từ trên cao, sau đó ánh mắt nhìn một vòng quét qua mọi người của Lý gia, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt cụ bà Lý gia.

Anh lạnh nhạt nói: “Lý gia mà mấy người lấy làm tự hào, chả là cái gì ở trước mặt tôi cả!”

“Về sau, người ở thủ đô thuộc Lý gia các người không được xuất hiện ở tỉnh Giang Nam tỉnh, càng không được đến Trung Hải, tôi ở Trung Hải, thấy tên nào, giết tên đó!”

Nói xong!

Anh ôm lấy con gái, mang Điển Chử và Bát Hổ Vệ, xoay người bỏ đi.

Lúc này bà cụ mới hoàn hồn lại từ khiếp sợ, đường đường là Lý gia mà lại bị tên tạp chủng Trần Ninh mà bọn họ xem thường giẫm đạp, nêu để Trần Ninh bỏ đi như vậy, bọn họ làm gì còn mặt mũi nữa?

Bà ta nghiêm khắc nói: “Không thể thả bọn họ đi!”

“Mọi người cùng ra tay, bắt hét tất cả bọn họ lại!”

Vừa dứt lời, mấy trăm kẻ dưới, thuộc hạ quanh mấy chục mét, lập tức cùng lúc ra tay, giận dữ đánh về phía đám người Trần Ninh.

Thuộc hạ của Lý gia lao đến như một bầy sói hung ác!

Tống Thanh Thanh sợ đến mức khuôn mặt nhỏ tái nhọt, cả người không kìm được mà run bần bật, cuộn tròn trong lòng Trần Ninh như con mèo nhỏ.

Trần Ninh ôm con gái, không khó để đoán ra từ phản ứng của con gái, chắc chắn một ngày một đêm này, con bé đã rất lo lắng sợ hãi.

Anh lộ ra vẻ đau lòng, dịu giọng nói: “Thanh Thanh, ôm ba đi con, nhắm mắt lại, ba đưa con về nhà.”

Tống Thanh Thanh nghe vậy, lập tức nghe lời nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ dán chặt vào lòng Trần Ninh, cảm nhận khuôn ngực rắn chắc của anh, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của anh.

Rất nhanh, cảm xúc của cô bé đã bình tĩnh lại!

Hiện giờ cô bé đã có một loại cảm giác an toàn không biết tại sao, nhưng có ba, chả cần sợ gì cả!

Xung quanh, Điển Chử, Bát Hỗ Vệ, đã bắt đầu chiến đầu kịch liệt với đám người của Lý gia.

Người của Lý gia không ít, hơn nữa cũng đều là những tay.

thiện nghệ.

Chẳng qua, đáng tiếc hôm nay bọn họ gặp phải Đội trưởng đội cảnh vệ của thiếu soái quân Bắc Cảnh và tám cảnh vệ cấp cao, đều là những người lính hàng đầu, chọn ra từ vạn người của quân Bắc Cảnh.

Bọn họ vừa đến gần Điển Chử và Bát Hỗ Vệ, thì lập tức bị phương thức nhanh như chớp giật đánh bại ê chề, hoàn toàn không phải đối thủ của đám người Điển Chử.

Đừng nói đến việc vượt qua hàng rào của Điển Chử và Bát Hỗ Vệ, đến gần Trần Ninh.

Trần Ninh ôm con gái bình tĩnh đi về phía cửa với tốc độ không nhanh không chậm, giữa vô số chém giết dữ dội xung quanh.

Bà cụ thấy những tên thuộc hạ nhào về phía đám người Điển Chử như thiêu thân lao đầu vào lửa, sau đó cả đám đều kêu thảm rồi bại trận trước mặt đám người Điển Chử, bà ta hoàn toàn chết trân.

Trần Ninh tìm được những thuộc hạ mạnh mẽ như vậy từ đâu?

Mấy thuộc hạ của Trần Ninh cũng đủ đánh mười máy tên hầu cận và máy trăm tên thuộc hạ của Lý gia ư?

Bà cụ sững người!

Lý Hoài Bình và đám người Lý Tàng Phong cũng chết sững.

Mọi người của Lý gia đều chét sững!

Lý Hoài Bình bị Trần Ninh đá gãy một chân, thê thảm quỳ dưới đất, trơ mắt nhìn Trần Ninh ôm con gái, thong dong bỏ đi, đám thuộc hạ của Lý gia các căn bản không thể đến gần, cũng không thẻ cản trở.

Ông ta không cam lòng!

Ông ta hận Tràn Ninh!

Ông ta bỗng cao giọng gào lên với bóng hình của Trần Ninh: “Trần Ninh, mày đừng đắc ý.”

“Người của Lý gia bọn tao bình thường đều không ở nhà, một khi chuyện mày chà đạp Lý gia bọn tao, những con cháu khắp mọi miền nam bắc của bọn tao đều sẽ quay về, tìm mày báo thù!”

“Còn nữa, tao đã gửi ảnh của con gái mày cho đại tù trưởng võ trang A Kim của Châu Phi rồi!”

*A Kim để ý con gái mày, nếu mày không ngoan ngoãn phối hợp với bọn tao để đưa nó đến Châu Phi, vậy mày cứ chờ tên thủ lĩnh tàn bạo A Kim của Châu Phi tìm mày xả cục tức đi!”

Tràn Ninh nghe vậy thì khẽ nhíu mày, hừ lạnh rồi ôm con gái bỏ đi.