Thiếu Soái Trở Về

Chương 521






Chương 525: Trương Thiếu Kinh Thành

Trần Ninh nghe vậy mặt lập tức lạnh đi.

Lúc này, ông chủ nhà hàng Trần Vỹ Kiên dẫn theo một nhóm bảo vệ của nhà hàng vội vàng đi vào.

Mặt Trần Vỹ Kiên hoảng hót nói: “Trần tiên sinh, có chuyện gì vậy?”

Trần Ninh chỉ vào Trương thiếu trong phòng riêng nói: “Anh đến đúng lúc lắm, tên nhóc này giở trò lưu manh với bạn của tôi.”

“Anh là anh chủ ở đây, hãy cho tôi sự xử lý thỏa mãn nhát, nếu không tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Bên trong phòng riêng, những người vây quanh Trương Thiếu nghe thấy lời Trần Ninh nói thì cười nhạo, ánh mắt đầy vẻ đùa giỡn nhìn Trần Vỹ Kiên.

Quả nhiên, Trần Vĩ Kiên nhìn thấy người mà Trần Ninh chung đụng là Trương Thiếu thì đầu anh ta toàn mồ hôi, mặt cũng vô cùng khó xử.

Trần Vỹ Kiên hạ thấp giọng nói: “Trần tiên sinh, vị này là công tử nhà họ Trương ở Kinh Thành, Trương Thiếu Đông.”

*Ở Kinh Thành nhà họ Trương cũng được coi là hào môn, người bình thường không dám đắc tội, tôi thấy chuyện này không quá lớn, hay là nể mặt mũi của tôi mà bỏ qua được không?”

Trần Vỹ Kiên cũng bát lực.

Anh ta biết Trần Ninh là chủ nhân nhà họ Trần, còn là chồng của bà chủ tập đoàn Ninh Đại, địa vị này không dễ đụng vào.

Nhưng anh ta cũng biết rõ, Trương Thiếu Đông là công tử nhà họ Trương hào môn ở Kinh Thành lại càng không thể đụng tới.

Bây giờ Trần Ninh cùng Trương Thiếu Đông xảy ra mâu thuẫn, đối với anh ta mà nói không khác gì thần tiên đánh nhau, hai bên anh ta đều không thể đắc tội vì vậy chỉ có thể hòa giải.

Trần Ninh thấy Trần Vỹ Kiên hòa giải thì cười lạnh hỏi: “Trương Thiếu Đông này là bạn của anh?”

Trương Vỹ Kiên nghe vậy thì lắp bắp: “Cái đó…”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Trả lời tôi, cậu ta có phải là bạn của anh không?”

Trần Vỹ Kiên bị khí thế của Trần Ninh áp chặt, anh ta biết Trần Ninh thật sự tức giận rồi vì vậy vội vàng lắc đầu nói: “Cậu ấy không phải bạn tôi, chỉ là khách của nhà hàng, nhưng cậu ấy là công tử nhà…

Trần Ninh không để cho Trần Vỹ Kiên nói hét liền ngắt lời: “Không phải bạn anh thì được rồi.”

“Bạn tôi ở nhà hàng của anh thị tên lưu manh này giở trò, anh nghĩ xem có cần chịu trách nhiệm không?”

Trần Vỹ Kiên gật đầu nói: “Nên.”

Trần Ninh gật gật đầu: “Vậy tốt, anh gọi cảnh sát đến bắt người hay là để bảo an đưa cậu ta đến đồn công an xử lý?”

Trần Vỹ Kiên đầu đầy mồ hôi ấp úng: “Cái… này”

Trương Thiếu Đông thấy vậy không nhịn được cười nhạo: “Mẹ khiếp, báo cảnh sát đến bắt tôi? Để bảo an nhà hàng đem tôi đến đồn cảnh sát?”

Lúc này đám bạn của Trương Thiếu Đông không nhịn được mà cười ð lên.

“Haha, Trương thiếu, tên này chắc không biết địa vị và thân phận của anh rồi, lại còn muốn báo cảnh sát đến bắt anh kìa.”

“Tên ngốc này chui từ đâu ra vậy?”

“Trương thiếu, để cho anh ta báo, đừng nói là người của cục cảnh sát đến, cho dù là thị trưởng thành Thượng Hàng đến còn phải chào hỏi anh nữa kìa.”

Nghe lời xúi giục của đồng bọn, Trương Thiếu Đông ngạo nghễ bước đến gần Trần Ninh, dùng tay chọc vào ngực Trần Ninh, cười lạnh hỏi: “Tiểu tử, anh có biết tôi là ai không?”

“Tôi là người nhà họ Trương ở Kinh thành, tôi tên là Trương Thiếu Đông.”

“Anh định báo cảnh sát bắt tôi, anh có tin là sau khi cảnh sát đến, người họ bắt đi là anh chứ không phải là tôi không?”

Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống, ánh mắt càng thêm sắc lạnh.

Trương thiếu thấy vậy thì máu trong người sôi sục: “Anh trừng mắt với tôi làm gì, muốn đánh tôi, đến đi, lên, anh thử đụng vào tôi xem?”

Nói xong anh ta trực tiếp đưa mặt đến gần Trần Ninh.

Chuyện như này anh ta thử rất nhiều lần rồi, đừng nói là Thượng Hàng, cho dù là Kinh thành cũng không có ai dám động vào anh ta.

Từng có một công tử quyền quý tranh giành nữ nhân với anh ta, lấy con dao ra định đâm anh ta.

Anh ta chìa mặt qua cho đối phương đâm.

Nhưng cuối cùng đối phương vẫn không dám đâm, còn quỳ xuống xin tha, hai tay dâng nữ nhân của mình cho anh ta chơi đùa.

Lúc này, anh ta cũng tiếp tục chọc tức Trần Ninh rồi đưa mặt mình lại.

Anh ta gần như không thể tin Trần Ninh lại dám đụng vào anh ta.

Vù!

Một lực đạo đem theo luồng gió đến.

Trương Thiếu Đông thấy vậy thì kinh ngạc, một nắm tay xông vào phía mặt anh ta, cách anh ta càng ngày càng gần, nắm tay càng ngày càng to.

Chát!

Một tiếng lớn vang lên.

Trần Ninh tát thật mạnh vào mặt Trương Thiếu Đông khiến anh ta phun ra một ngụm máu, răng bị gãy, anh ta bay ra ngoài và ngã xuống đất.

Cái gì?

Trương thiếu bị đánh!

Trần Vỹ Kiên ông chủ cửa hàng đơ rồi.

Đám bạn của Trương Thiệu Đông tất cả cũng ngơ người.

Ngược lại, Tống Sính Đình và Tần Triều Ca lại thấy vô cùng thỏa mãn, đây mới đúng là phong cách bình thường của Tràn Ninh.

Một khi Trần Ninh đã tực giận thì không bao giờ nhẹ nhàng với đối phương.

Trương Thiếu Đông nằm dưới đất ôm mặt, không dám tin nhìn Trần Ninh, giọng run rầy nói: “Anh thật sự dám đánh T6.”

Đám bạn của anh cũng lần lượt tức giận.

“Khốn khiếp, anh dám đánh Trương thiếu!”

“Tiểu tử, anh chết chắc rồi.”

“Trương thiếu là đại thiếu gia của nhà họ Trương ở Kinh thành, ngay cả đến thị trưởng Thượng Hàng gặp Trương thiếu chúng tôi còn phải khách khí, anh lại dám động thủ với Trương thiếu, vậy thì anh chết chắc rồi.”

Một đám nhóc lần lượt tuyên bố Trần Ninh chết chắc rồi.

Sắc mặt Trần Vỹ Kiên khó coi đến cực hạn, Trần Ninh đánh Trương thiếu, anh ta sợ nhà hàng của anh cũng vì vậy mà bị liên lụy.

Tống Sính Đình và Tần Triều Ca cũng khẽ cau mày, họ sợ.

rằng Trương Thiếu Đông quá lợi hại, Trần Ninh sẽ gặp phải rắc rồi.

Trần Ninh vẫn vô cùng bình tĩnh, hừ lạnh nói: “Trương gia Kinh thành, ở trong mắt tôi chẳng là gì cả.”

Trương Thiếu Đông phẫn nộ: “Các anh em, giết hắn cho tôi, tất cả mọi chuyện tôi lo hét.”

Đám thuộc hạ của anh ta nghe thấy lập tức động thủ xông vào Trần Ninh.

Trần Vỹ Kiên muốn ngăn cản nhưng lại bị người khác kéo vào.

Một đám người khí thế hùng hồ lao vào Trần Ninh, chỉ có điều bọn họ không biết rằng người mà bọn họ đang đối diện chính là chiến thần Hoa Hạ.

Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, anh không trốn không tránh trực tiếp nghênh đón.

Bụp bụp bụp Trong nháy mắt, một đám người đều bị Trần Ninh đánh bại, từng người từng người một ngã xuống đất, người gãy tay, kẻ gãy chân ngã trên mặt đất kêu gào thảm thiết.

Sau khi đánh ngã người cuối cùng, Trần Ninh đi về phía Trương Thiếu Đông.

Trương Thiếu Đông vừa mới bò được dậy, sợ hãi nhìn Trần Ninh, giọng run rẫy: “Anh định làm gì?”

Anh ta hồi hận muốn chết rồi!

Lần này cùng anh em tụ họp cũng không đem theo vệ sĩ, nếu không thì làm sao đến lượt Trần Ninh khoa tay múa chân như này.

Trần Ninh dùng một tay dí vai Trương Thiếu Đông xuống, hừ lạnh: “Quỳ xuống.”

Bụp!

Trương Thiếu Đông nặng nề quỳ xuống đất, đau đến mức căn răng, nước mắt như muôn trào ra ngoài luôn rôi.

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Xin lỗi bạn tôi.”

Trương Thiếu Đông nhìn về phía Tống Sính Đình và Tần Triều Ca cắn răng nghiền lợi cự tuyệt: “Muốn tôi cầu xin tha lỗi, không có cửa!”

“Tiểu tử, ở đây tôi xin thề, nhất định sẽ khiến anh phải trả giá.

“Các người sẽ sớm rơi vào tay tôi thôi, đến lúc đó ta sẽ đánh gãy chân anh, chơi đùa nữ nhân của anh.”

Trần Ninh hừ lạnh: “Tôi không tin không trị được cậu.”

Nói xong, Trần Ninh quay ra nhìn bảo an của nhà hàng, anh rút một chiếc thẻ đen ra nói với đám bảo an: “Các anh qua đây, dạy dỗ tên này cho tôi, một cú đánh một vạn, trả ngay ở hiện trường, ai dám?”

Tát Trương Thiếu Đông một cái được một vạn!

Nhóm bảo an động lòng rồi nhưng cũng sợ hãi, do dự không dám động thủ.

Trần Ninh thấy vậy hừ lạnh tiếp tục tăng giá: “Mười vạn một cái tát, đánh loại rác rưởi này tôi không muốn động tay vào, bản tay tôi.”

Ai có thể từ chối nổi thưởng lớn cơ chứ.

Mắt những người bảo an đỏ lên, lập tức có người tiền lên giơ tay đánh thẳng một cái vào mặt Trương Thiếu Quân đang quỳ dưới đất.

Trần Ninh chuyển khoản ngay tại chỗ: “Tốt, mười vạn của anh.”

“Nhưng đánh hơi nhẹ, tiếp sau đó phải mạnh hơn mới tính.”

Nhóm bảo an thầy thật sự có tiền thì ai ai cũng không còn chút do dự nào nữa mà tranh nhau tiền lên mà tát Trương Thiếu Đông.

Một lát sau mặt Trương Thiếu Đông đầy máu. Ông chủ nhà hàng muốn ngăn lại nhưng không có tác dụng.

Cuối cùng, Trương Thiếu Đông bị đánh đến thảm hại, cuối cùng cầu xin tha mạng, mặt đầy máu lên tiếng cầu xin: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi xin lỗi…”