Thiếu Soái Trở Về

Chương 500






Chương 504: Vương Tộc “ Nhanh!”

“Nhanh!”

Ngay khi Trần Mục Phong quỳ xuống xin Trần Ninh tha mạng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đều đều, hơn nữa truyền tới tiếng thúc giục.

Sau đó, liền nhìn thấy Tham Lang trong trang phục thiếu tướng, dẫn theo hơn chục người, hơn nữa còn có súng chiến đấu tiến đến.

Tham Lang một bên bước vào, một bên dặn dò binh sĩ: “

Bao vây toàn bộ nơi này lại cho ta, không có sự cho phép một con chim cũng thể bay ra ngoài. Nếu đã dám to gan mưu hại thiếu soái, người nhà này đều chán sống rồi.”

“Vâng, tướng quân”

Rất nhanh, nhà họ Trần bị người mà Tham Lang dẫn đến bao vây hai vòng, tính toán hơn 5.

binh sĩ bao vây.

Tham Lang dẫn theo mấy người, giãm lên giày quân đội, lớn bước đi về phía Trần Ninh.

Sau đó, tất cả mọi người lập tức nghiêm túc giơ tay hành lễ, giọng nói nghiêm trang: “ Chào Thiều soái”

Thiếu soái!

Thuộc hạ nhà họ Trần sớm đã bị những binh sĩ bao vây doạ cho mặt mũi trắng bệch, nhìn thấy Tham Lang cùng một đám ninh sĩ hành lễ với Trần Ninh, miệng kêu thiếu soái, lúc này họ bị doạ tới mức toàn thân run rầy.

Trần Mục Phong nằm bò trên mặt đất, run lẫy bẩy.

Trần Ninh kinh ngạc nhìn về phía Tham Lang cũng những thuộc hạ: “ Sao các người lại tới đây?”

Tham Lang cười: “ Quân biên giới phía Bắc của chúng ta gần đây cùng quân đội thủ đô phối hợp diễn tập, nội dung diễn tập là trong thủ đô xuất hiện tình huống, quân đội viên giới phía Bắc nhận được mệnh lệnh nhanh chóng đến tiếp ứng, phối hợp với quân đội thủ đô cùng nhau giải quyết tình hình.”

* Chúng tôi vừa mới diễn tập xong, định quay lại biên giới phía Bắc, tiện đường qua Tần Dương.”

“Chúng tôi được biết thiếu soái ở đây, càng nghe tin kinh ngạc nhà họ Trần thất lễ với thiếu soái, vì vậy mà chúng tôi nhanh chóng qua đây.”

Thì ra là như vậy!

Trần Ninh gật đầu, dặn dò Tham Lang: “ Đưa người tạp vụ cùng những người khác ở đây ra ngoài đi.”

Tham Lang lập tức lệnh binh sĩ, đưa toàn bộ hạ nhân nhà họ Trần ra khỏi phòng khách, toàn bộ đều được đưa đến trước viện, còn về những người chết và bị thương cũng được đưa đi.

Rất nhanh, trong phòng khách ngoại trừ Trần Ninh và Điển Chử, Tham Lang và những binh sĩ của quân biên giới phía Bắc, chỉ còn lại một m1nh Trần Mục Phong.

Điển Chử đích thân lấy ghế cho Trần Ninh, Trần Ninh tuỳ ý ngồi xuống.

Trần Ninh nhìn về phía Trần Mục Phong run lẫy bầy đang quỳ dưới đất, bình tĩnh nói: “ Ngắng lên nói chuyện với tôi”

Trần Mục Phong không dám ngắng lên, càng cúi thấp đầu, mặt đầy sợ hãi.

Trần Ninh lạnh lùng hỏi: “Bây giờ ông vẫn muốn tôi quỳ xuống?”

Trần Mục Phong nghe vậy mà sợ, liều mạng đập đầu, run rẫy nói: “Thiếu soái, tôi sai rồi, xin thiếu soái xem như trên người chúng ta cùng mang họ Trần, là họ hàng gần, cho tôi một cơ hội sống đi!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “ Biết vì sao tôi đích thân đến đây †ìm ông không?

Trần Mục Phong đập đầu đến mức chảy máu, giọng run rẩy: “ Vì nhà n\họ Trần chúng tôi có mắt không tròng, đắc tội thiếu soái, tội đáng muôn chết.”

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “ Ông chính xác là nên chét, ngoài ân oán của ông và tôi ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác.”

Trần Mục Phong ngây ngốc, yếu ót nói: “Còn nguyên nhân nào nữa?”

“Tôi thực sự không biết còn chỗ nào đắc tội với thiếu soái, mong thiếu soái nhắc nhở.”

Trần Ninh lạnh lùng hỏi: “Toàn trị hội, ông biết chứ?”

Trần Mục Phong bị doạ, lộ ra vẻ kinh ngạc, hoảng sợ nhìn về phía Trần Ninh, muốn mở miệng phủ nhận.

Nhưng, lúc ông ta nhìn thấy vẻ lạnh nhạt và ánh mắt như thần của Trần Ninh, toàn thân ông ta run rảy, liền thấp giọng thừa nhận: “Biết”

Trần Ninh: “ Ông cũng gia nhập Toàn tri hội.”

Trần Mục Phong bắt chất khó khăn: “ Đúng vậy, lúc trước buôn bán của nhà họ Trần chúng tôi ở nước ngoài, liên tiếp gặp phải nhiều chuyện, có người nói cho chúng tôi, chỉ cần gia nhập Toàn trị hội này thì không bị gây chuyện nữa, vì vậy….”

Trần Ninh trong mắt có chút tức giận: “ Vì vậy các ông cho.

biết Toàn tri hội là tổ chức chống phá Trung Quốc, các ông cũng nguyện ý tham gia vì tiền vì lợi ích, như lũ chó hán bán nư0c?

Trần Mục Phong giọng run rầy: “ Thiếu soái, tôi lúc trước thật sự không biết Toàn tri hội là tổ chức chống phá Trung Quốc”

“Tôi lúc đó chỉ muốn phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, sau khi tham gia vào Toàn tri hội mới biết tính chất của tổ chức này, nhưng đã tham gia vào đó, muốn rút lui cũng không được nữa rồi…”

Trần Ninh giọng nói phẫn nộ: “ Ông muốn rút lui, làm sao lại không rút được, tôi thấy là ông không nỡ bỏ lợi ích, nên không muốn rút lui!”

Trần Mục Phong thê thảm nói: “ Không phải, sau khi chúng tôi gia nhập Toàn tri hội, mơ hồ giúp họ làm mấy chuyện.

Những chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại bị họ nắm thóp.”

Trần Ninh nghe vậy lạnh lùng nói: “Bây giờ, ông có một cơ: hội rút ra khỏi đó, xem ông có biết trân trọng nó hay không.”

Trần Mục Phong nghe vậy liền nói: “ Mong thiếu soái chỉ dẫn, tôi nhất định trân trọng, tôi sớm muốn rời khỏi tổ chức quái quỷ đó rồi…”

Trần Ninh nói: “ Tôi thời gian trước mới biết đến sức mạnh cổ phiếu, bây giờ đang nắm rất rõ về nó, tôi muốn làm rõ rốt cuộc là có bao nhiêu gia tộc, tập đoàn tài chính, nhân vật quan trọng gia nhập tổ chức này, ông nguyện ý giúp đỡ tôi chứ?”

Trần Mục Phong nghe vậy đóng băng, không cảm nhận nói: “ Với thân phận địa vị của thiếu soái, tuỳ tiện liền có thể điều động các bộ điều tra chuyện này…”

Trần Ninh lắc đầu: “Không được, tổ chức phản quốc đối với Trung Quốc chúng ta ngày càng nhiều.”

* Quá nhiều gia tộc, tập đoàn tài chính và những nhân vật quan trọng muốn gia nhập tổ chức này.”

“Bây giờ không biết những người nào có vấn đề, không thể điều động một lượng lớn các bộ ngành đi điều tra, nhỡ’ đâu đánh rắn động cỏ.”

Trần Mục Phong nghĩ thấy cũng đúng, nếu như thiếu soái điều động một lượng lớn các bộ ngành điều tra Toàn tri hội.

Vậy thì những gia tộc, tập đoàn tài chính gia nhập Toàn tri hội, có thể bán hết của cải, tháo chạy ra nước ngoài, những gia tộc tập đoàn tài chính này đều là hàng trăm hàng nghìn tỷ thậm chí là hàng vạn tỷ.

Đến lúc đó, hàng trăm hàng nghìn tỷ đều chạy ra nước ngoài.

Hơn nữa nếu giải quyết không tốt, còn làm cho kinh tế thị trường Trung Quốc ảnh hưởng nghiêm trọng.

Chẳng trách thiếu soái không tin tưởng ai, muốn đích thân giải quyết chuyện này, đích thân nắm láy danh sách những gia tộc tập đoàn tài chính gia nhập Toàn tri hội.

Trần Mục Phong gật gật nói: “ Tôi nguyện ý lập cồn chuộc tội, giúp đỡ thiếu soái điều tra Toàn tri hội.”

Trần Ninh gật đầu, muốn cứu m1nh Trần Mục Phong phải đưa tất cả những người mà ông ta biết gia nhập vào Toàn tri hội lập thành một danh sách.

Trần Mục Phong lập tức làm theo, rất nhanh đưa cho Trần Ninh một danh sách.

Danh sách có trên trăm nhân vật, có điều đều là những tỉnh anh trong xã hội hoặc là tập đoàn tài chính nhỏ có buôn bán ở nước ngoài.

Đây đều là loại cá nhỏ tôm nhỏ, không phải mục tiêu lần này của Trân Ninh.

Có điều danh sách có một cái tên thu hút sự chú ý của Trần Ninh.

Đứng đầu tam gia tộc lớn,Vương tộc, gia chủ Vương Song.

Trần Ninh nhìn Trần Mục Phong: “ Tại sao danh sách mà ông viết ngoại trừ Vương Song đều là những nhân vật nhỏ?”

Trần Mục Phong liền nói: “ Toàn tr hội rất thần bí, hơn nữa trong tổ chức đều phân các thành viên thành một nhóm một, thuận tiện cho họ quản lí, nhóm của chúng tôi do gia chủ nhà họ Vương Vương Song đứng đầu.”

* Bình thường Toàn tri hội muốn yêu cầu những người chúng tôi làm việc gì, cũng là Vương Song truyền đạt lại cho chúng tôi.”

Trần Ninh chớp mắt: “ Xem ra, Vương Song là người truyền tin cho các ông, muốn tìm một bước đột phám chỉ có thể từ Vương Song hạ thủ rồi.”

Giờ này khắc này!

Tỉnh Đông Hải, biệt thự nhà họ Vương Trong dinh thự nhà họ Vương, gia chủ Vương Song đang cùng hội trưởng Tây Sách của Toàn tri hội gọi điện thoại.

Tây Sách phẫn nộ nói: “ Con trai tôi William bị bắt rồi, đại sứ quán Ưng quốc chúng tôi đưa ra kasng nghị cũng không có tác dụng, thậm chí đến nhìn mặt con trai tôi cũng không được.”

“Vương Song, ông phải cứu được con trai tôi ra.”

“Còn có, Trần Ninh phải chết.”

Vương Song nghe vậy, cười nói: “ Tây Sách ông yên tâm đi, nhà họ Vương chúng tôi trong quân đội coi như cũng có địa vị, hai chuyện này tôi nhất định nhanh chóng gairi quyết giúp ông.”

Tây Sách nói: “ Được, tôi đợi tin tốt của ông.”