Thiếu Soái Trở Về

Chương 496








Chương 500: Đao Vương Tây Cảnh

Mọi người hoài nghi nhìn Trần Ninh, hiển nhiên không ngờ Trần Ninh lại đánh người.

Gia đình Tống Sính Đình vừa hả giận vừa lo lắng!

Những tên tay chân của trụ trì cũng đều chét lặng.

Lát saul Trụ trì bị Trần Ninh tát gãy vài cái răng, loạng choạng đứng dậy.

Ông ta ôm chặt khuôn mặt sưng vù của mình, mơ hồ lắm bẩm: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Toàn bộ xông lên đi, gi3t ch3t tên khốn nạn này!”

Sau khi nghe những lời này, mấy tên lưu manh địa phương tại hiện trường cuối cùng cũng tỉnh lại, đang muốn xông lên động thủ với Trần Ninh.

Tuy nhiên, Trần Ninh thuận tay túm lấy góc chiếc bàn đá cẩm thạch bên cạnh và dùng một lực nhỏ. Rắc một cái, góc của chiếc bàn bằng đá cẩm thạch cực kỳ cứng rắn đã bị Trần Ninh cắt bằng tay không.

Trần Ninh lại hơi dùng lực!

Rắc!

Góc bàn cẩm thạch trong tay anh lập tức bị vỡ thành 4 5 mảnh.

Hải Đám người xung quanh đều há hốc mồm, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, không ai dám khiêu chiến.

Trần Ninh ném mấy mảnh vụn trong tay đi, cười nói với đám người Tống Sính Đình: “Trong chùa này không có gì vui, chúng ta đi thôi.”

Sau khi mấy người Tống Sính Đình biết ngôi chùa này được thiết kế đặc biệt để lừa người, bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩ chơi ở đây nữa, vội vàng đi theo Trần Ninh rời đi.

Vẫn còn nhiều điểm thu hút khách du lịch ở Thung lũng Mỹ Nhân, chẳng hạn như hồ Mỹ Nhân, bình nguyên Lạc Nhật, nhà trọ Phong Tình, v.v.

Ở đây có rất nhiều du khách, lần này mấy người Trần Ninh thông minh hơn rồi, họ sẽ đi bất cứ nơi nào có nhiều khách du lịch, điều này giúp giảm đáng kể khả năng bị lừa đảo.

Cùng ngày, họ ăn tất cả các loại đồ ăn và đồ ăn nhẹ đặc sản bên ngoài thung lũng Mỹ Nhân, còn ngắm cảnh hoàng hôn trên bình nguyên Lạc Nhật.

Đêm sắp đến!

Thung lũng Mỹ Nhân còn sống động hơn với những đống lửa to được thắp sáng trước những ngôi lều mang đậm chất dân tộc.

Vô số người đàn ông và những người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục địa phương hát và nhảy múa xung quanh đống lửa trại, họ còn mời khách du lịch tham gia.

Trần Ninh, Tống Sính Đình và những người khác đương nhiên cũng tham gia.

Có rất nhiều tiệc nướng, khiêu vũ và đồ uống, cũng có rất nhiều nam thanh nữ tú khiêu vũ trong trang phục địa phương, rất náo nhiệt.

Trần Ninh, Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh ngồi xuống trước một gian hàng thịt nướng để ăn thịt nướng.

Còn Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Đồng Kha thì tham gia khiêu vũ cùng người dân địa phương.

Trần Ninh, Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh đang chuẩn bị ăn thịt nướng.

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặc quần áo địa phương đi tới, lấy ra một quả cam đưa cho Tống Sính Đình, cười nói: “Cho cô!”

Tống Sính Đình nhìn chằm chằm quả cam do người đàn ông trung niên xa lạ đưa cho, có chút sững sờ.

Cô nghĩ thầm: Người dân ở đây hiếu khách quá nhỉ?

Tuy nhiên, cô không có thói quen nhận đồ của người lạ, luôn cảm thấy ánh mắt của người lạ nhìn mình có chút kỳ quái.

Cô lắc đầu: “Cảm ơn anh, tôi không cần.”

Khi người đàn ông lạ mặt thấy Tống Sính Đình từ chối trái cây của mình, anh ta hơi thất vọng, nhỏ giọng lắm bẩm điều gì đó rồi bỏ đi.

Sau khi người đàn ông đi khỏi, chủ quây thịt nướng nói nhỏ với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Cũng may là cô gái này không nhận trái cây của anh ta, néu không sẽ gặp rắc rồi.”

Trần Ninh và Tống Sính Đình khi nghe những lời này đều sững sờ, Trần Ninh hỏi: “Tại sao?”

Chủ quây thịt nướng trầm giọng nói: “Sự kiện đốt lửa trại ở đây thật ra là một nét đặc sắc, còn được gọi là sự kiện cầu hoan.”

“Nếu tìm được mỹ nữ hay anh chàng đẹp trai nào ở đây thì họ sẽ cho người kia trái cây, nếu người kia nhận thì có nghĩa là bạn nhận lời cầu hoan!”

Cái gi!

Trần Ninh và Tống Sính Đình bị chắn động như sét đánh trúng.

Lúc này, chủ quán thịt nướng chỉ vào mấy chòi lều xung quanh, trầm giọng nói: “Các bạn thấy mấy chòi lều đó không có ai nhưng nếu lời cầu hoan được chấp nhận thì sẽ lập tức vào đó phát sinh quan hệ.”

“Tất nhiên, lều trại phải trả phí, hơn nữa còn rất đắt tiền.”

chapter content

chapter content



“Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta cứ khăng khăng nói rằng em chấp nhận lời cầu hoan của anh ta …”

Trần Ninh nhìn đám người Trọc Bàng bình tĩnh nói: “Chúng tôi là khách du lịch và không biết quy tắc ở đây. Vì vậy, xin hãy mọi người hãy tha thứ, đừng làm khó em dâu của tôi.”

“Tôi mời mọi người uống rượu, bỏ qua chuyện này được không?”

Trọc Bàng cười hung hãn nói: “Không biết quy tắc ở đây là vấn đề của các người.”

“Nhóc con, đêm nay tao nhất định phải ngủ với em dâu nhỏ của mày.”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu tôi nhất định phải mang cô ấy đi thì sao!”

Khi nghe đến đây, Trọc Bàng lập tức hét lên với những người xung quanh: “Thằng này định cướp phụ nữ của tôi.

Các người nói xem nên làm gì?”

Trong đám đông xung quanh, lập tức có người hét lên: “Quyết đầu!”

Nhiều người dân địa phương đang theo dõi cũng hò hét: “Đấu! Đấu! Đầu…”

Một số người thậm chí còn ném hai con dao địa phương trước mặt Trần Ninh và Trọc Bàng, yêu cầu họ giải quyết vấn đề theo cách cổ xưa và nguyên thủy.

Sắc mặt cả nhà Tống Sính Đình thay đổi.

Trần Ninh vẫn bình tĩnh, nhìn về phía Trọc Bàng nói: “Đây cũng là quy định của các người sao?”

Trọc Bàng nhặt một con dao lên rồi đá con dao còn lại vào chân Trần Ninh, cười gần nói: “Đúng vậy, đây là cách của chúng tao để giải quyết chuyện tranh giành phụ nữ, quyết đấu.”

“Nếu là đàn ông, mày có thể cầm vũ khí của mình lên và chiến đấu với tao. Ai thắng có thể giành quyền qua đêm với người phụ nữ này.”

“Nếu mày không dám thì tránh ra, tao sẽ đưa người phụ nữ này đi.”

Đồng Kha vốn đang nắp sau người nhà nghe được lời nói của Trọc Bàng thì khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, thậm chí còn lén lút liếc nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh nhìn con dao trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Hủ tục!”

Trọc Bàng dứt khoát nói: “Có gan thì mày nhặt vũ khí lên cùng tao chiến đầu, đừng nói lung tung.”

Trần Ninh hờ hững nói: “Đối phó với đám rác rưởi như anh tôi sẽ không dùng vũ khí, ra chiêu đi.”

Trọc Bàng mở to mắt khi nghe được lời này, lập tức nhe răng trọn mắt: “Ha ha, mày đang muốn chết, vậy thì không trách tao được, chờ. chết đi!”

Hắn nói xong bèn lao về phía Trần Ninh nhanh như chớp.

Cả người giống như đại bàng bay, con dao ánh lên như tia chớp. Quả nhiên là một cao thủ!

Ở góc khuất của đám đông người xem.

Trần Bôn Lôi và một nhóm đàn ông cười lạnh dõi theo.

Thì ra Trọc Bàng chính là Đao Vương ở phương Tây, sau khi nhận được lợi ích từ Tràn Bôn Lôi đã cố tình động chạm đến gia đình của Trần Ninh, tìm cơ hội để động thủ gi3t ch3t Trần Ninh.

Trần Bôn Lôi nhìn thấy Đao Vương miền Tây đã bắt đầu khiêu chiến với Trần Ninh thì vẻ mặt vô cùng mong đợi mỉm cười nói: “Trần Ninh, tao đã bỏ ra 10 triệu để nhờ Đao.

Vương miền tây giúp tao giết mày, mày cứ chờ chết đi.”