Thiếu Soái Trở Về

Chương 477








Chương 481: Tôi Nghĩ Anh Hiểu Nhằm Rồi

Triệu Bắc Đình quay đầu qua phân phó Đông Bắc Hỗ và Hắc Xà: “Hai người chia ra đi đến truyền lời cho nhà họ Trần và nhà họ Tống.”

“Để một nhà Trần Ninh cùng với nhà Tống Thanh Tùng đến gặp tôi.

Đông Bắc Hỗ và Hắc Xà đồng thanh nói: “Rõ thưa đại thiếu gia.”

Triệu Bắc Đình bổ sung thêm: “Hai nhà bọn họ nếu đồng ý gặp tôi thì thôi, nếu như không đồng ý trực tiếp diệt môn luôn đi.”

Đông Bắc Hỗ và Hắc Xà liếc nhìn nhau, trầm giọng nói: “Tuân lệnh”

Rất nhanh, Đông Bắc Hồ và Hắc Xà đều chọn hai mươi thủ hạ tinh nhuệ nhất chia làm hai đường lần lượt đi đến nhà Trần Ninh và Tống gia truyền lời.

Một nhà Tống Thanh Tùng cuối cùng vì chuyện Trần Ninh và Tống Sính Đình đắc tội nhà họ Triệu mà cả ngày lúc nào cũng lo lắng không yên.

Bọn họ thắp hương cầu phật, hy vọng Triệu phiệt không đến tìm bọn họ gây phiền phức.

Nhưng điều bọn họ không nghĩ đến là Triệu phiệt vẫn đến rồi.

Hắc Xà đem theo hai mươi thủ hạ, sát khí đằng đằng xông vào nhà họ Tống, lạnh lùng nhìn Tống Thanh Tùng nói: “Đại công tử Triệu phiệt chúng tôi Triệu Bắc Đình đến Trung Hải, bây giờ yêu cầu các người đến gặp ngài ấy.”

“Nếu có người không đi, hậu quả tự chịu.”

Bùm Một nhà Tống Thanh Tùng như sét đánh ngang trời, toàn bộ đều bị dọa ngốc hết rồi.

Cuối cùng, Tống Thanh Tùng vẫn là không dám từ chối mệnh lệnh của Triệu Bắc Đình, dẫn theo mười người trong nhà cùng nhau đi đến Mạn Bộ Viễn gặp Triệu Bắc Đình.

Triệu Bắc Đình thấy Tống Thanh Tùng đến cười tươi nói: “Lão gia tử Tống đến rồi, mau ngòi.”

Hiện trường nhà ăn trên mặt đất vẫn còn vài thi thể đang nằm đó.

Hoàng đề thế giới ngầm Trung Hải, thủ hạ của Trần Ninh Đồng Thiên Bảo lúc này quần áo đầy máu tươi, hơi thở yếu ớt nằm ở dưới đất.

Đám người Tống Thanh Tùng nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt ai cũng xanh mét, toàn thân run rầy.

Tống Thanh Tùng sợ hãi không yên nói: “Triệu công tử ngài gọi một nhà chúng tôi đến đây không biết là có gì phân phó?”

Triệu Bắc Đình cười nói: “Haha, phân phó thì không dám, tôi để lão Hắc mời nhà ông đến đây là muốn bàn với ông chuyện cha tôi cưới Tống Sính Đình xung hỉ.”

“Ông Tống, ông là ông nội của Tống Sính Đình cũng là chủ nhà họ Tống.”

“Ở trước mặt mọi người, ông nói cho tôi nghe, ông có đồng ý gả cháu gái ông cho cha tôi xung hỉ không, nghĩ kĩ đi rồi trả lời.”

Hắc Xà và đám thuộc hạ Triệu phiệt ai ai cũng sát khí đằng đằng nhìn một nhà Tống Thanh Tùng.

Tống Thanh Tùng mặt đầy khó xử, mắt ông ta khẽ chuyển động sau đó nở nụ cười nói: “Trước giờ nhà họ Tống chúng tôi đối với chuyện hôn nhân của con cháu đều rất là thoải mái, hôn nhân tự do, nếu như nó đồng ý thì tôi sẽ không có ý kiến gì.”

Triệu Bắc Đình nghe vậy trong lòng không nhịn được thầm mắng một tiếng lão hồ ly!

Tống Thanh Tùng rõ ràng là đang đánh thái cực mà, ý của ông ta tức là chỉ cần Tống Sính Đình đồng ý thì ông ta sẽ đồng ý.

Triệu Bắc Đình không để vào lòng, anh ta cười lạnh nói: “Vậy tốt, tôi đã phái người đi mời nhà cô Tống Sính Đình rồi, đợi chút tôi sẽ khiến cho Tống Sính Đình đích thân nói đồng ý chuyện hôn sự này.”

“Sau này nhà họ Tống các người chính là thông gia với Triệu phiệt chúng tôi rồi, các người sắp trèo lên được chức cao rồi.”

Một nhà Tống Thành Tùng đều cười ngượng ngạo.

Nhà bọn họ mặc dù thích trèo cao nhưng bây giò Triệu phiệt rõ ràng là nhìn trúng tập đoàn Ninh Đại, muốn nuốt chửng sự nghiệp thương nghiệp của Tống Sính Đình, đây không phải là chuyện tốt gì cả.

Triệu Bắc Đình quay đầu nhìn Đồng Thiên Bảo toàn thân máu tươi, hơi thở yếu ớt nằm cách đó không xa, cười nhạo nói: “Đỗng Thiên Bảo, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, bây giờ nếu anh cầu xin tôi sẽ tha cho anh.”

Đồng Thiên Bảo nhịn sự đau đớn ở vết thương, kiên định noi: “Ha, anh đừng có mà đắc ý, họa lớn sắp ập lên đầu anh rồi.”

Triệu Bắc Đình nghe vậy thì tức giận, cười nhạo nói: “Đại họa đến đầu, chỉ dựa vào thiếu gia Trần Ninh gì đó của anh?”

“Haha, anh thật sự là tin tưởng mù quáng vào tên Trần Ninh đó mà.”

“Tôi lại muốn xem xem là tôi đại họa sắp ập đến hay là anh cùng đám người Trần Ninh kia không thấy ngày mai.”

Tiểu khu hoa viên Giang Tân Lúc này Trần Ninh đang cùng người nhà ăn cơm trưa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng ồn.

Trần Ninh khẽ cau mày, đang thắc mắc có chuyện gì, sau đó, Điền Chử liền vào báo cáo: “Thiếu gia, không hay rồi, đại công tử Triệu phiệt, Triệu Bắc Đình dẫn một đám người đến Trung Hải.”

“Triệu Bắc Đình đánh bị thương Đồng Thiên Bảo ở nhà ăn Mạn Bộ Vân Đoan, đánh chết vài thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo.”

“Hơn nữa còn phái người gọi tất cả người nhà họ Tống đến hiện trường, bây giờ lại phái người đến tìm thiếu gia.”

Người Triệu phiệt đến rồi.

Một nhà Tống Sính Đình mặt ai cũng lộ ra vẻ lo lắng, chỉ có Đồng Kha biết thân phận của Trần Ninh nên vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

Trần Ninh cau mày, bình tĩnh nói: “Chúng ta ra ngoài xem xem.”

Trần Ninh cùng Điền Chử đi ra ngoài cửa, Tống Sính Đình cùng Đồng Kha, Tống Thanh Thanh và cả Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ cũng vội vàng ra theo.

Chỉ thấy ở trước cửa Cuồng Phong, Nộ Lãng, Bát Hộ Vệ đang đứng song song với đám người của Đông Bắc Hỗ.

Bên cạnh còn có mấy bảo an bị thương nằm đó.

chapter content

chapter content

chapter content



Đông Bắc Hỗ thấy Trần Ninh phân phó thủ hạ chuẩn bị xe thì đắc ý cười nói: “Tiểu tử, xem ra anh cũng biết điều đấy, biết kết cục của việc chống lại mệnh lệnh của đại thiếu gia chúng tôi.”

“Chúc mừng anh đã đưa ra lựa chọn chính xác, nêu không thì e là bây giờ anh đã thành cái xác chết rồi.”

Đám người Tống Sính Đình nghe vậy sắc mặt khác lạ.

Trần Ninh lại cười nhạt nói: “Tôi nghĩ anh hiểu nhằm rồi.”

“Tôi bảo bọn họ đi chuẩn bị xe đến gặp Triệu Bắc Đình là muốn đi cứu Đồng Thiên Bảo, thuận tiện tiễn đại thiếu gia các vị lên đường mà thôi.”

Cái gì!

Đông Bắc Hỗ sững sờ.

Tất cả người có mặt ở hiện trường cũng sững sờ.

Thì ra Trần ninh muốn đi Mạn Bộ Vân Đoan không phải là vì sợ Triệu Bắc Đình mà là muốn đi giết Triệu Bắc Đình.

Đông Bắc Hềổ phẫn nộ: “Hỗn xược, to gan dám nói muốn giết đại thiếu gia chúng tôi, anh đây là muốn tự tìm đường chết.”

“Người đâu, giết hắn ta cho tôi.”

Theo như Đông Bắc Hỗ thì Triệu lão gia sớm đã hạ lệnh phải giết Trần Ninh.

Bây giờ Trần Ninh to gan ngông cuồng, vậy hắn ta không tiếc gì mà cướp đi tính mạng Trần Ninh thôi.

Lời của Đông Bắc Hỗ vừa phát ra, hai mươi thủ hạ tỉnh nhuệ phía sau hắn ta lập tức giống như đàn sói xông lên giết Trần Ninh.

Cuồng Phong Nộ Lãng vốn đã chuẩn bị để ngăn chặn, nhưng Trần Ninh lại nhàn nhạt nói: “Không cần các cậu động thủ, hai người bảo vệ tốt cho thiếu phu nhân là được rồi, bọn họ để tôi.”

Trần Ninh nói xong thì bước lên nghênh đón đám thủ hạ tinh nhuệ của Triệu phiệt.

Vừa rồi khi biết Triệu Bắc Đình đánh Đổng Thiên Bảo bị thương, đánh chết thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo trong lòng anh đã dâng lên một cỗ tức giận rồi, bây giờ vừa hay có thể đánh đám người Triệu phiệt này để hạ hỏa.

Trần Ninh giơ một nắm đấm lên!

Bùm!

Đánh thẳng vào mặt của một tên địch, ngay lập tức mặt tên đó toàn máu tươi rồi ngã xuống đắt.

Một tên thủ hạ Triệu phiệt giơ quyền hướng về phía Trần Ninh.

Trần Ninh dịch người tránh đi, bắt lấy cổ tay của đối phương, tay phải bẻ xuống, cạch cạch bẻ gãy tay của đối phương.

“Aaa”

Đối phương kêu lên một tiếng thảm thiết, Trần Ninh lại thêm một quyền nữa thẳng vào mặt đối phương.

Chát!

Tên thủ hạ Triệu phiệt kia máu tươi bay ra, chỗ xương lõm xuống, kêu lên thảm thiết, sau đó cúi đầu ngắt đi.

Chỉ thấy Trần Ninh ra tay nhanh như chớp, mạnh như sắm.

Thủ hạ Triệu phiệt lần lượt kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống.

Chớp mắt, hai mươi tên thủ hạ Triệu phiệt toàn bộ đã nằm trong vũng máu.

Tất cả người ở hiện trường đều kinh ngạc sững sờ.

Trần Ninh quả thực là chiến thần!

Đông Bắc Hỗ kinh ngạc nhìn Trần Ninh, cho dù là hắn ta muốn nhẹ nhàng đánh thắng được hai mươi thủ hạ tỉnh nhuệ kia cũng không làm được.

Lúc này hắn ta không còn vẻ kiêu ngạo ban nãy nữa mà đề phòng nhìn Trần Ninh như kẻ thù lớn, nguy hiểm.

Trần Ninh lạnh nhạt nhìn Đông Bắc Hỗ: “Tôi chỉ hỏi anh một câu, Đổng Thiên Bảo có phải cho anh đánh bị thương không, thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo có phải do anh đánh chết không?”

Đông Bắc Hỗ cười lớn: “Tất cả thuộc hạ của anh đều do tôi đích thân đánh chết, bây giờ đến lượt anh rồi.”

Trần Ninh gật đầu: “Tôi chỉ ra một chiêu, anh có thể đỡ được thì anh có thể sống.”