Thiếu Soái Trở Về

Chương 421






Chương 425: Gọi Lão Tử

Nhà Các Cậu Đến Nhận Người Phó Nam Chính nghe Phan Gia Hào nói vậy thì sợ hãi đến mức quỳ xuống ngay tại chỗ.

Phó Nam Chính, Kim Xương và Lương Lương biết rằng lần này đắc tội một số lãnh đạo quan trọng ở thành phố Tây Kinh. Cho dù gia đình chúng có giàu có và quyền lực thì cũng không thể khiêu khích những nhà lãnh đạo này!

Vài người trong số đó nhanh chóng run rẫy cầu xin thương xót: “Thị tôn đại nhân, các vị lãnh đạo, chúng tôi là hậu bối đã quen tính bộc trực. Các đại nhân chớ chấp tiểu nhân, nễ tình chúng tôi trẻ người non dạ hãy tha cho chúng tôi một lần!”

Lúc này, bên ngoài có nhiều xe cảnh sát ầm ầm lao tới.

Có xe cảnh sát thông thường và cả xe cảnh sát đặc nhiệm.

Rất đông cảnh sát đặc nhiệm đã bao vây phong tỏa hiện trường.

Khi Phó Nam Chính và những người khác nhìn thấy động tĩnh lớn như vậy thì mới nhận ra thị tôn đại nhân thật sự đã phát động binh lính, thi nhau kêu khóc cầu xin được tha thứ.

Thị tôn Phan Gia Hào chưa bày tỏ ý kiến của mình!

Trần Ninh đã đưa Điển Chử, Tống Sính Đình và Đồng Kha ra khỏi phòng bao.

Trần Ninh nói nhẹ: “Phan thị tôn, nếu họ đã nói họ còn trẻ người non dạ, vậy thì khi trẻ nhỏ phạm lỗi chúng ta nên gọi trưởng bối trong nhà chúng đến xử lý.”

Nghe vậy, Phan Gia Hào lập tức gật đầu: “Đúng vậy, lập tức thông báo cho mấy vị phụ huynh của bọn chúng tới nhận người.”

Rất nhanh!

Trong vòng chưa đầy mười phút, cha của Kim Xương là Kim Dương cùng cha của Lương Lương là Lương Triển Bằng vội vã mang theo vài thuộc hạ của mình chạy đến.

Kim Dương đã rất tức giận khi biết con trai mình mạo phạm thị tôn và các lãnh đạo khác, vừa đến ông ta đã cầm một chiếc ghế không ngừng đập lên người con trai của mình, vừa đập vừa chửi mắng: “Tao đánh chết mày thằng súc sinh này!”

Lương Triển Bằng sau khi biết chuyện cũng cầm ghế đánh con trai là Lương Lương, vừa đánh vừa chửi mắng: “Thằng nhóc thối này, dám vô lễ với thị tôn và các lãnh đạo khác, gây rối khắp nơi. Tao đánh chết mày còn hơn để mày bị người ta bắt đi xử bắn.”

Kim Xương và Lương Lương ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, để mặc cho cha mình đánh mà không dám kêu lên.

Những người xung quanh có thể thấy ghế của hai người cha này chỉ là dơ cao đánh khẽ, chủ yếu là diễn trò.

Hai người giả vờ “đánh” con trai, sau đó mới đặt ghế xuống, sốt sắng nhìn Phan Gia Hào rồi cẩn thận nói: “Thị tôn đại nhân, con trai chúng tôi đúng là có mắt mà không thấy thái sơn, xin hãy tha thứ cho chúng một lần.”

“Quay về chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo.”

Trần Ninh không nhịn được nở nụ cười!

Kim Dương và Lương Triển Bằng đang cầu xin các nhà lãnh đạo và thị tôn tha cho con trai họ!

Nhìn thấy Trần Ninh cười!

Bọn họ lập tức tức giận, Kim Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Ninh: “Cậu cười cái gì?”

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, cười nhẹ: “Cười cái gọi là nghiêm khắc quản giáo.”

Kim Dương và Lương Triển Bằng nhìn nhau, cả giận nói: “Ý cậu là gì?”

Trần Ninh cười nói: “Không có gì, tôi chỉ là muốn nói cho hai ông hành động vừa rồi diễn quá giả. Nếu như hai người thật muốn đánh thì sẽ không đánh như vậy.”

Kim Dương và Lương Triển Bằng mở to mắt, hoàn toàn không hiểu Trần Ninh muốn làm gì?

Trần Ninh nói xong bèn cúi xuống chọn một chiếc ghế, giơ tay đập vào chân của Kim Xương.

Bịch!

Chiếc ghé gỗ đập vào chân Kim Xương và vỡ tan ngay lập tức.

Chân Kim Xương cũng bị gãy, hăn ta hét lên như một con lợn, ngã xuống đất vùng vẫy điên cuồng.

Trong tay Trần Ninh chỉ còn lại một chân ghế nhưng động tác của anh không ngừng lại, anh nâng chân ghế lên đập vào đầu gối Lương Lương.

Rắc rắ!

cTrần Ninh đã đánh gãy hai chân Lương Lương.

Lương Lương cũng ngã xuống đất, ôm chân, kêu thảm thiết.

Mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kim Dương và Lương Triển Bằng nhìn thấy con trai mình bị Trần Ninh đánh giãy chân thì đều trợn trừng hai mắt.

Nếu không phải vì e dè thị tôn và nhóm lãnh đạo thành phố cũng sự có mặt của đông đảo cảnh sát đặc nhiệm thì họ sớm đã lao vào đòi mạng Trần Ninh.

Trần Ninh ném nửa cái chân ghế trong tay đi, cười nhẹ với Kim Dương và Lương Triển Bằng: “Hai người nhìn xem, đây mới là đánh thật!”

Kim Dương và Lương Triển Bằng sắp bị Trần Ninh chọc tức giận đến nỗ tung!

Hai người kinh ngạc và giận dữ nhìn Phan Gia Hào, vừa lo lắng vừa tức giận nói: “Thị tôn đại nhân, cậu ta…”

Phan Gia Hào bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy Trần tiên sinh thể hiện rất đúng. Nếu hai người không dạy được con trai mình, vậy chúng tôi sẽ giúp hai người dạy bảo, thế nào?”

Kim Dương với Lương Triển Bằng sau khi nghe xong vội vàng nói: “Không cần, chúng tôi có thể dạy dỗ con trai của mình thật tốt.”

Phan Gia Hào lạnh lùng nói: “Hai người bồi thường cho khách sạn, sau đó dẫn con trai đi. Nếu có lần sau, các người cũng sẽ không gặp may mắn như vậy.”

“Vâng vâng vâng!”

Kim Dương và Lương Triển Bằng ngay lập tức bồi thường thiệt hại cho khách sạn, sau đó mỗi người dẫn theo con trai nhanh chóng rời đi.

Tại hiện trường chỉ còn lại Phó Nam Chính.

Vẻ mặt của Phó Nam Chính vô cùng khó coi, hắn ta cùng hai người bạn đến xử lý Trần Ninh.

Nhưng Trần Ninh còn chưa kịp bị xử lý thì hai người bạn của hắn ta đã bị Trần Ninh đánh gãy chân rồi được cha mang về một cách thê thảm.

Mà hắn ta còn chưa biết mình sẽ bị xử lý như thế nào!

Đúng lúc này, một đoàn xe gồm một chiếc Lincoln kéo dài và 8 chiếc Maybach màu đen xuất hiện ở lối vào khách sạn.

Phó Hạc Thiên mặc bộ đồ đen, bước xuống xe Lincoln.

Đi cùng ông ta là vài chục thủ hạ mặc vest, đi giày da.

Phó Hạc Thiên nhìn cảnh tượng đông đảo nhân viên đặc nhiệm trước mặt, ông ta chỉ mang theo vài người có năng lực vào khách sạn.

Nhìn thấy cha đến, Phó Nam Chính run rẫy hét lên: “Cha!”

Phó Hạc Thiên giơ tay tát con trai và chửi rủa: “Cha đã sớm ra lệnh cho mày bảo mày đừng gây chuyện.”

Phó Nam Chính cúi đầu, không dám nói.

Phó Hạc Thiên đi về phía Phan Gia Hào và các nhà lãnh đạo khác, xin lỗi từng người một, rồi nói: “Phó mỗ không biết dạy con trai mình, để nó gây rắc rồi cho các vị lãnh đạo.”

Phan Gia Hào thờ ơ nói: “Phó tiên sinh, con trai ông hết lần này đến lần khác gây rối cho Trần tiên sinh. Tôi sợ rằng hôm nay sẽ phải bù đắp cho Trần tiên sinh.”

Lúc này, Phó Hạc Thiên nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh cũng bình tĩnh nhìn lại ông ta với ánh mắt thâm thúy bình tĩnh. Nhưng trong sự bình lặng đó lại ần chứa một dòng chảy nguy hiểm.

Cuối cùng, Phó Hạc Thiên từ tốn nói: “Không biết Trần tiên sinh muốn con trai tôi phải bồi tội thế nào mới sẵn sàng tha thứ cho nó?”

Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Kim Xương và Lương Lương cùng anh ta gây chuyện nhận được bài học thích đáng là bị đánh gãy chân.”

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt Phó Hạc Thiên, giọng nói của ông ta càng lạnh hơn: “Cậu muốn đánh gãy chân con trai tôi?”

Trần Ninh cười nói: “Phó gia ông là người có quyền lực và mặt mũi, đánh gãy hai chân con trai ông thì có chút quá đáng.”

“Thế này đi, bảo con trai ông xin lỗi tôi là được rồi.”

“Có điều là phải quỳ xuống xin lỗi!”

Khi Phó Hạc Thiên nghe những lời cuối cùng của Trần Ninh, đồng tử của ông ta lập tức mở rộng.

Trần Ninh thực sự yêu cầu con trai mình quỳ xuống trước hắn ta để xin lỗi sao, điều này còn tra tấn hơn là đánh gãy hai chân con trai mình.

Trong lòng ông ta giận như lửa đốt, nhưng càng tức giận, giọng điệu ông ta lại càng bình tĩnh lại: “Trần Ninh, cậu nhất định muốn con trai tôi quỳ xuống xin lỗi sao?”

“Nếu cậu không cho người khác con đường sống thì e rằng ngày khác cậu cũng sẽ không có đường sống sót.”

Trần Ninh hơi nhếch khóe miệng lên, nhàn nhạt nói: “Quỳ đi, đừng lãng phí thời gian của tôi!”

Phó Hạc Thiên cắn môi, trịnh trọng nói: “Nam Chính, quỳ xuống xin lỗi cậu ta!”

Phó Nam Chính thất thanh: “Cha?”

Phó Hạc Thiên nói: “Quỳ xuống!”

Phó Nam Chính không thể làm gì vì vậy đành phải quỳ xuống trước mặt Trần Ninh, cúi đầu nói khẽ: “Thực xin lỗi.”

Trần Ninh cười nói: “Tôi nhận lời xin lỗi của anh, Phó gia các người hãy tự giữ mình cho tốt.”

Phó Hạc Thiên ngơ ngác nhìn Trần Ninh: “Cậu nhóc, giữa chúng ta chưa xong đâu.”