Thiếu Soái Trở Về

Chương 235








Chương 238: Tập hợp ở Trung Hải, gi3t ch3t Trần Minh!

Tống Sính Đình thấy một nhóm quản lý cấp cao của công ty đều chỉ trích Trần Ninh, cô cắn môi, trầm giọng nói: “Không đồng ý sử dụng nghệ sĩ thất đức như Chấn Minh Châu làm người đại diện cũng là chủ ý của tôi, không liên quan gì đến có vấn Trần.”

Một nhóm quản lý cấp cao nhao nhao nói: “Tống tổng, bây giờ fans của Chấn Minh Châu tung tin đồn nhảm khắp nơi, giá cổ phiếu công ty chúng ta sụt giảm thảm hại, trong một ngày đã bốc hơi bảy tỷ tệ.”

“Đến lúc đó chủ tịch mới của tập đoàn chúng ta nếu như hỏi tội tới, ai gánh nỗi trách nhiệm chứ?”

Tống Sính Đình ngắng mặt lên: “Tôi chịu trách nhiệm, nếu chủ tịch mới trách tội xuống, tôi bằng lòng nhận mọi trách nhiệm, cho dù chủ tịch cắt bỏ vị trí tổng giám đốc của tôi.”

Mọi người nghe vậy cũng không tiện nói gì nữa.

Tống Sính Đình nhìn mọi người một lượt, cuối cùng nghiêm túc nói: “Việc cấp bách hiện giờ, là làm thế nào nhanh chóng giải quyết khủng hoảng danh tiếng lần này, mọi người có kiến nghị gì?”

Có người nói: “Cởi chuông vẫn phải do người thắt chuông, những kẻ tung tin đồn đều là fans của Chấn Minh Châu. Chúng ta dứt khoát cúi đầu thỏa hiệp, bỏ ra hai trăm triệu tệ mời Chấn Minh Châu làm người đại diện là được rồi.”

Lập tức có người hùa theo: “Đúng vậy, Tống tổng, chúng ta là người làm ăn, có thứ gì hơn được tiền chứ?”

Rất nhiều quản lý cắp cao có mặt đều rồi rít gật đầu, nói làm ăn phải dùng cách thức của việc làm ăn để giải quyết, còn nói để Chấn Minh Châu làm người đại diện là cách tốt nhát.

Tống Sính Đình không muốn dùng kiểu nghệ sĩ không có đức hạnh như Chấn Minh Châu làm người đại diện công ty, nhưng hiện giờ cô đã không phải là sếp lớn của công ty nữa.

Cô chỉ nắm giữ 20% cổ phần công ty, 70% cổ phần ở trong tay vị chủ tịch mới chưa từng xuất hiện, thần bí khó lường.

Mặc dù chủ tịch mới thường không quan tâm đến mọi việc, giao quyền cho cô, bất cứ chuyện gì cô cũng có quyền tự quyết.

Nhưng mỗi một quyết sách của cô đều sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ công ty và cả tiền của tất cả những người đầu tư.

Lúc này cô cũng dao động, do dự liệu có nên thỏa hiệp, cúi đầu nhượng bộ, mời Chấn Minh Châu làm người đại diện hay không.

Cô do dự không quyết, nhìn Trần Ninh với vẻ xin trợ giúp, lại phát hiện ra Trần Ninh ngồi ngủ gà ngủ gật, ngủ thiếp đi.

Anh chàng này, lửa cháy đến chân rồi, đang họp mà anh ấy còn ngủ được, thật là lại có lẽ này!

“Trần Ninh! Trần Ninh!”

Tống Sính Đình cao giọng, gọi vài tiếng, Trần Ninh mới tỉnh lại trong cơn ngủ gật.

Anh nhìn đám quản lý cấp cao ở xung quanh đang nhìn anh với con mắt chê bai, kinh ngạc hỏi Tống Sính Đình: “Vợ à, sao thế?”

Tống Sính Đình tức giận nói: “Anh nói có thể khiến Chấn Minh Châu công khai xin lỗi, đồng thời xóa bỏ khủng hoảng danh tiếng của công ty.”

“Nhưng Chấn Minh Châu không những không xin lỗi, còn làm mạnh tay hơn, khiến chúng ta bị ảnh hưởng trên thị trường chứng khoán, mắt luôn bảy tỷ tệ, anh nói bây giờ phải làm sao?”

Trần Ninh nghe vậy cau mày: “Cô ta lại không công khai xin lỗi2”

Tống Sính Đình cùng Lâm Vy và những quản lý cấp cao đều không nhịn được lườm.

Trần Ninh nâng cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ, đã sắp đến bảy giò rồi.

Anh mỉm cười nói: “Thời gian anh cho Chấn Minh Châu công khai xin lỗi tới rồi, cô ta không muốn xin lỗi, vậy bắt đầu từ giờ, chính là thời gian hối hận của cô ta.”

Thời gian hối hận?

Có ý gì?

Trần Ninh cầm chiếc điều khiển tivi trong phòng họp lên, mở tivi treo trên tường.

Lúc này vừa đúng bảy giờ tối, bản tin thời sự vừa bắt đầu không lâu.

Chỉ thấy trên màn hình tivi, người dẫn Chương trình ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc nói: “Người ta thường nói, người nỏi tiếng làm tắm gương, với tư cách là người nổi tiếng thì nên làm một tắm gương tốt cho công chúng.”

“Nhưng có một ngôi sao tên Chấn Minh Châu, không những không làm tắm gương tốt, ngược lại còn dạy fans làm chuyện tung tin đồn nhảm, tạo thành ảnh hưởng xã hội vô cùng tôi tệ…”

Tống Sính Đình cùng nhóm quản lý cấp cao của Tập đoàn Ninh Đại như Lâm Vy, từng người một đều há mồm trợn mắt nhìn tin tức trên tivi.

Trên bản tin thời sự không chỉ phát sóng hành vi xấu xa của Chân Minh Châu, còn thêm một tắm hình Chấn Minh Châu ngồi trong lòng kẻ nhà giàu, nịnh nọt rót rượu cho người đó.

Người dẫn Chương trình giận dữ nói: “Chấn Minh Châu, người được gọi là ngôi sao, có thu nhập cao ngắt trời, bề ngoài áo quần là lượt, nhưng sau lưng đời tư lại cực kỳ hỗn loạn.”

“Lần này cô ấy còn xúi giục người hâm mộ, ác ý tung tin đồn nhảm, bôi nhọ một công ty trên thị trường chứng khoán, tạo nên hậu quả nghiêm trọng.”

“Phía cảnh sát đã chính thức lập hồ sơ, truy cứu trách nhiệm cô ấy và công ty giải trí Văn Hoa.”

“Và cả bộ ngành liên quan, đã quyết định hủy bỏ tư cách nghệ sĩ của cô ấy. Cô ấy là người thiếu đạo đức, không xứng được gọi là thần tượng của công chúng, không xứng là minh tỉnh.

Thứ đang đợi cô ấy, sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc.”

Một nhóm quản lý cấp cao của Tập đoàn Ninh Đại, không nhịn được dồn dập hoan hô.

Chắn Minh Châu đáng ghét này, cuối cùng cũng nếm được quả báo.

Nhưng, đám người Tống Sính Đình và Lâm Vy, hơn cả sự hưng phấn kích động, nhịn không nổi nhất nhát nhìn Trần Ninh.

Bọn họ nhớ ra rồi, thời gian hôm nay Trần Ninh yêu cầu Chấn Minh Châu xin lỗi, anh từng nói bảy giờ tối là thời hạn cuối cùng.

Lúc đó mọi người đều không hiểu tại sao bảy giờ tối là kỳ hạn cuối cùng?

Bây giờ mới biết, hóa ra bảy giờ tối là thời gian phát sóng thời sự!

Suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ Chẳng lẽ Trần Ninh sớm đã sắp xếp xong, nếu trước bảy giờ Chắn Minh Châu không công khai xin lỗi sẽ sắp xếp cho Chân Minh Châu được lên bản tin thời sự?

Còn nữa, nếu Chấn Minh Châu thật sự công khai xin lỗi thì sao?

Hoặc xin lỗi trước bảy giờ vài phút, Trần Ninh có thể hủy bỏ phát sóng một đoạn nội dung này trên thời sự hay không?

Vậy thì, bản lĩnh của Trần Ninh thật sự rộng lớn!

Đám người Tống Sính Đình và Lâm Vy, ai ai cũng đều chấn động nhìn Trần Ninh.

Thậm chí có không ít người kích động vây quanh lại, mặt đầy nịnh nọt cười nói: “Anh Trần, anh của tôi, anh thật sự quá tài giỏi. Anh lại có thể dùng bản tin thời sự để dạy dỗ Chấn Minh Châu, anh quả thật là thần tượng của tôi đó!”

“Đúng vậy, đúng vậy, anh Trần anh ngầu quá đi.”

“Anh Trần, rốt cuộc anh là ai, có phải anh là nhân vật lớn nào đó, nêu không sao anh làm được?”

Tống Sính Đình cũng giống như vậy nhìn chằm chằm vào Trần Ninh, cô cũng tò mò muốn biết rốt cuộc anh làm thế nào làm được?

Trần Ninh mỉm cười nói: “Mọi người không cần ngưỡng mộ tôi, tôi và một phóng viên của bản tin thời sự là bạn tốt. Cậu ấy có quan hệ tốt với lãnh đạo nhà đài, tôi xin cậu ấy giúp đỡ giải quyết.”

“Hơn nữa, hành vi của Chấn Minh Châu quá tời tệ. Bạn tôi sau khi viết bản thảo tin tức rồi nộp lên, lãnh đạo cũng rất coi trọng, quyết định trừng phạt cô ta.”

Đám người Lâm Vy gật đầu, dáng vẻ bừng tỉnh.

Tống Sính Đình nhíu đôi mày thanh tú, cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Nhưng lời giải thích của Trần Ninh lại không có sơ hở, cô chỉ có thể tạm thời tin.

Lúc này, đội trưởng đội bảo vệ Thạch Phong bước vào, báo cáo: “Tống tổng, anh Trần, đám người Chấn Minh Châu và Lưu Hải Đào tới rồi.”

Nhóm người Lâm Vy nhíu mày: “Cô ta tới đây làm gì?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Chắc là biết hối hận rồi, chạy tới xin lỗi.”

Tống Sính Đình dặn dò Thạch Phong: “Để bọn họ vào.”

Rất nhanh, người của công ty giải trí Văn Hoa như Lưu Hải Đào cùng Chắn Minh Châu xuất hiện tại phòng họp.

Bụp!

Chấn Minh Châu trực tiếp quỳ xuống dưới chỗ Trần Ninh và Tống Sính Đình, cô ta không hống hách như buổi sáng, lúc này vô cùng thê thảm khóc lóc cầu xin tha thứ: “Anh Trần, cô Tống, tôi sai rồi. Tôi biết lỗi rồi, xin mọi người hãy tha cho tôi một lần!”

Đám người Lưu Hải Đảo cũng nhất nhất quỳ xuống, từng người mặt đầy khiếp sợ, giọng run rầy xin tha thứ: “Chúng tôi cũng biết lỗi rồi.”

Tống Sính Đình và nhóm người Lâm Vy trố mắt nghẹn họng.

Hôm nay, tại công ty giải trí Văn Hoa, chính mắt bọn họ chứng kiến những người Chấn Minh Châu này hống hách bao nhiêu.

Cả đám tự cao tự đại lúc sáng, bây giờ tất cả lại quỳ xuống nhận sai xin tha thứ.

Trần Ninh nhìn đám người Chắn Minh Châu đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: “Bây giờ biết sai rồi, sao cả ngày hôm nay không thấy các người biết sai, các người bận làm gì vậy?”

Lâm Vy cố ý nói: “Các người đương nhiên là bận phát động fans tung tin bịa đặt, hại giá cỗ phiếu công ty chúng tôi sụt giảm đột ngột, tổn thất bảy tỷ tệ đó!”

Đám người Chấn Minh Châu và Lưu Hải Đào quỳ dưới đất, mồ hôi rơi như mưa, run lầy bảy.

Chấn Minh Châu khóc nói: “Anh Trần, cô Tống, chúng tôi có mắt không tròng, không nên đắc tội với mọi người.”

“Bây giờ bản tin thời sự đã nhắc tới tôi rồi, hiện giờ hình tượng của tôi trong lòng người hâm mộ đã bị hủy hoại rồi. Còn bộ ngành liên quan muốn phong sát tôi, cảnh sát muốn bắt tôi điều tra.”

“Anh Trần, cô Tống, tôi biết sai rồi, cầu xin mọi người cho tôi một cơ hội, tha cho tôi đi!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ban nãy tôi đã cho cô cơ hội rồi, đáng tiếc cô không nắm lấy, bây giờ cái gì cũng muộn rồi.”

Lúc này, Vương Tri Hàng – đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trung Hải dẫn theo một nhóm cảnh sát tiến vào.

Vương Tri Hàng lấy ra một lệnh bắt giữ, nói với đám người Chấn Minh Châu: “Chấn Minh Châu, Lưu Hải Đào, hai người liên quan đến nhiều tội danh như tung tin đồn nhảm, mời theo tôi về phối hợp điều tra.”

Sắc mặt Lưu Hải Đào như tro tàn, Chấn Minh Châu khóc sướt mướt.

Hai người đều vô cùng hồi hận, đáng tiếc trên đời lại không có thuốc hối hận để uống.