Thiếu Soái Trở Về

Chương 233








Chương 236: Ông quả thật không biết xấu hổ

Máy người Trần Ninh vừa rời khỏi quán Nhật, tổng giám đốc công ty Tam Hòa tại Trung Quốc – Tào Song Hoa liền dẫn theo một nhóm thuộc hạ vội vàng đến.

Tào Song Hoa nhìn hiện trường hỗn loạn dưới đất, và cả đám người Mitsui Ken trông vô cùng thảm hại, sợ hãi khom người nói: “Mitsui thiếu gia, thuộc hạ tới muộn, xin thiếu gia thứ tội!”

“Thứ tội?”

Mitsui Ken lúc này mặt đầy lửa giận, nhìn thấy Tào Song Hoa liền ngoắc ngón tay lên, ý bảo đối phương lại gần chút.

Tào Song Hoa vội vàng cúi đầu chậm rãi tới gần, cẩn thận hỏi: “Mitsui thiếu gia có gì dặn dò?”

Mitsui Ken tức giận hét lên: “Tao bảo mày có thể đi chết rồi đó!”

Nói rồi túm lấy tóc Tào Song Hoa, ấn đầu hắn xuống đất, sau đó húc đầu gối, hung hãn húc vào mặt.

Bóp!

Đầu gối húc vào gương mặt của Tào Song Hoa, trong chớp mắt mặt Tào Song Hoa đầy máu tươi, phát ra những tiếng rên thảm thiết đau khổ.

Mitsui Ken chưa nguôi giận, đây Tào Song Hoa ngã xuống đắt, nâng chân đang đi giày da lên, liều mạng đạp từng cái từng cái một lên người Tào Song Hoa.

Hắn vừa đạp vừa mắng: “Tuy rằng mày là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tam Hòa của chúng tao tại Hoa Hạ, nhưng mày chỉ là một con chó nhà Mitsui chúng tao nuôi mà thôi.”

“Tao thế mà lại bị người ta ức hiếp sĩ nhục tại khu vực Hoa Hạ mà mày phụ trách, mày nói xem mày có đáng chết hay không?”

Tính cách của tên Mitsui Ken này cực kỳ hung ác tàn nhẫn!

Hắn không những tàn nhẫn với kẻ địch, đối với thuộc hạ và người phụ nữ của mình cũng như vậy.

Lúc này đánh Tào Song Hoa cũng không chút nương tay.

May là Tào Song Hoa liều mạng cuộn tròn người lại, bảo vệ những chỗ hiểm quanh người.

Nhưng vẫn bị Mitsui Ken đánh bị thương rất thảm, xương sườn đều bị đá gãy một chiếc.

Mitsui Ken đạp mệt mới dừng lại, hận nói: “Nếu không phải nễ tình thứ chó má như mày hai năm vừa rồi ở khu vực Hoa Hạ còn có thể kiếm được chút tiền cho gia tộc Mitsui chúng tao, hôm nay tao cũng phải đánh chết mày.”

Tào Song Hoa bị đánh đến mức sứt đầu chảy máu, xương sườn cũng bị gãy một chiếc, nhưng lại không dám có một câu oán thán.

Hắn còn giãy giụa, quỳ xuống nói: “Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia tha mạng cho tôi!”

Chính vào lúc này, một người đàn ông trung niên nho nhã, vóc dáng mảnh khảnh, mặc áo vest trắng, đeo kính gọng vàng, dẫn theo một đám thuộc hạ bước vào.

Người đàn ông kính gọng vàng mỉm cười nói: “Anh Mitsui Ken, tại sao lại tức giận như vậy?”

Mitsui Ken ngắng đầu, nhìn thấy người đàn ông với kính gọng vàng này, lộ ra chút biểu cảm vui mừng: “Ha, Tiêu Minh, kể từ sau khi ông tốt nghiệp đại học Waseda về nước, chúng ta lâu rồi không gặp.”

Tiêu Minh cười đi lên, cùng Mitsui Ken ôm nhau thân thiết, cười ha ha nói: “Bề trên nhà tôi lệnh cho tôi đích thân tới đi cùng cậu, nhất thiết phải khiến những ngày tháng cậu đến Giang Nam khảo sát được ăn uống ngon miệng, chơi bời thỏa thích, nên tôi đã tới.”

Mitsui Ken cười nói: “Tiêu gia nhà các ông thật có lòng, lần này tôi tới cũng là xem thử hai nhà chúng ta có cơ hội hợp tác hay không.”

Tiêu Minh gật đầu, nhìn hiện trường một chút, sau đó hỏi: “Chỗ này sao lại thành ra vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Mitsui Ken chửi mát nói lại chuyện một lượt, sau đó nhìn Tiêu Minh nói: “Tiêu Minh, tôi vẫn luôn nghe nói nhà ông rất lợi hại ở tỉnh Giang Nam, có thể một tay che trời. Lần này tôi ở Giang Nam bị người ta ức hiếp sỉ nhục như vậy, ông nhất định phải lấy lại thể diện cho tôi.”

Tiêu Minh gật đầu nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu giết Trần Ninh, rồi đưa Tống Sính Đình lên giường cậu, như vậy có tính là đủ thành ý chưa?”

_ Mitsui Ken mặt mày hớn hở: “Rất tốt, nếu thật sự như Vậy, vậy gia tộc Mitsui chúng tôi, và Tiêu gia các ông, sẽ hợp tác lớn!”

Đám người Tiêu Minh cũng cười lớn tiếng, nữ minh tinh Chấn Minh Châu ở bên cạnh cũng chỉ có thể ngây ngốc cười hùa theo.

Đêm đó, Tiêu Minh đích thân tiếp đón đám người Mitsui, mọi người uống đến mức say túy lúy.

Mitsui Ken sau khi uống say, nhát thiết phải “chơi” phụ nữ.

Đêm đó người hầu hạ Mitsui Ken đương nhiên chính là Chấn Minh Châu!

Tính cách Mitsui Ken hung ác tàn nhẫn, ở vấn đề chuyện nam nữ cũng là một tên bi3n thái. Ngày hôm sau Chấn Minh Châu bí mật vào bệnh viện tư với đầy vết thương trên người.

Trong phòng bệnh vip của bệnh viện tư, Chấn Minh Châu đang tức giận khóc lóc kể với người quản lý Lưu Hải Đào.

Cô vừa lau nước mắt vừa tức giận mắng: “Tên Mitsui Ken đó thật không ra gì, hành hạ tôi thành ra thế này, còn nhỏ mọn muốn chết. Tôi cùng hắn ăn cơm uống rượu, ngủ với hắn, tổng cộng hắn chỉ cho tôi mười vạn tệ, bố thí cho ăn mày chắc!”

Lưu Hải Đào cười khổ nói: “Ai bảo hắn là thiếu gia của tập đoàn tài chính Tam Hòa, anh ta chỉ đích danh muốn cô hầu hạ, chúng tôi cũng không dám cự tuyệt!”

“Vẫn là làm người đại diện dễ kiếm tiền hơn, không cần làm việc gì, qua loa đại khái đã kiếm được máy chục triệu hơn trăm tệ về tay.”

Nhắc tới phí làm người đại diện!

Chấn Minh Châu liền nhớ lại chuyện làm người đại diện cho Tập đoàn Ninh Đại, cô ta vội vàng hỏi: “Chuyện tôi làm người đại diện cho Tập đoàn Ninh Đại bàn thế nào rồi?”

Lưu Hải Đào cười khổ nói: “Hỏng rồi, Tống tổng biết chuyện cô hầu rượu cho Mitsui Ken, cảm thấy hành vi của cô gây tổn hại tới tôn nghiêm dân tộc, quyết định không dùng cô làm người đại diện nữa, một trăm triệu tệ tiền đồng ý miệng trước đó cũng bay mắt rồi.”

Chấn Minh Châu nỗi cơn tam bành: “Một trăm triệu tệ tiền đại diện mất rồi, đều tại cậu, lúc đầu khi cô ta đưa ra mức năm mươi triệu tệ thì nên đồng ý với cô ta, cậu cứ chơi gì mà lạt mềm buộc chặt, giờ thì xong rồi.”

Lưu Hải Đào vội vàng nói: “Bà cô của tôi ơi, không phải là tôi muốn tối đa hóa lợi ích hay sao, ai biết sẽ xảy ra chuyện ngoài mong muốn thế này?”

Chấn Minh Châu mặt đầy oán hận nói: ‘Không được, một trăm triệu phí đại diện, cái này đã là con vịt đến miệng rồi, tuyệt đối không thể để nó bay đi.”

Lưu Hải Đào sửng sốt: “Nhưng Tống tổng cũng đã không định dùng cô làm người đại diện nữa, một trăm triệu phí đại diện này, chúng ta còn có thể kiếm được sao?”

Chắn Minh Châu cười lạnh nói: “Nước có thể chở thuyền cũng có thể làm lật thuyền, tôi làm người đại diện cho Tập đoàn Ninh Đại, có thể đóng quảng cáo đem đến danh tiếng tốt cho bọn họ.”

“Nhưng nếu bọn họ không dùng tôi làm người đại diện, vậy tôi sẽ phát động fans của tôi, bôi xấu Tập đoàn Ninh Đại bọn họ, bôi xấu vắc xin của bọn họ. Nói sau khi tiêm vắc xin của bọn họ có tác dụng phụ, có hại cho cơ thể, ảnh hưởng sinh sản, tôi xem ai còn dám sử dụng vắc xin của bọn họ?”

Mắt Lưu Hải Đào sáng lên, hưng phấn vỗ tay nói: “Đúng vậy, cứ làm như vậy!”

“Tập đoàn Ninh Đại hợp tác cùng chúng ta thì thắng, không hợp tác cùng chúng ta sẽ bị tổn hại!”

Tập đoàn Ninh Đại, Tống Sính Đình và Trần Ninh còn cả một nhóm quản lý cấp cao của công ty đang mở cuộc họp khẩn cấp.

Bởi vì bọn họ phát hiện, vắc xin ung thư gan của Tập đoàn Ninh Đại còn chưa chính thức đưa ra thị trường tiêu thụ, trong xã hội lại lan truyền các kiểu tin tức tiêu cực.

Có người tung tin đồn nhảm rằng, vắc xin ung thư gan của Tập đoàn Ninh Đại có tác dụng phụ, sau khi tiêm sẽ ảnh hưởng sinh sản.

Mặt Tống Sính Đình đầy nghiêm túc, đảo mắt nhìn nhóm quản lý cấp cao trong phòng họp, lạnh lùng nói: “Những tin nhảm này chắc chắc là do người có ý đồ khác tung tin ra, mọi người đã điều tra rõ là ai đang bịa đặt hay chưa?”

Lâm Vy – trợ lý tổng giám đốc, đứng dậy nói: “Tống tổng, tôi ngay lập tức đã điều tra rồi, là tin vịt do người trong nội bộ công ty giải trí Văn Hoa xúi giục fans tung ra.”

Tống Sính Đình nghe vậy vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Nói như vậy, là Tập đoàn Ninh Đại chúng ta không dùng Chấn Minh Châu làm người đại diện hình ảnh, Chấn Minh Châu bọn họ bát mạn, cố ý lợi dụng người hâm mộ, tung tin bôi nhọ chúng ta?”

Lâm Vy gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã âm thầm gọi điện thoại hỏi người quản lý của Chấn Minh Châu là Lưu Hải Đào, anh ta thừa nhận là do bọn họ làm.”

“Hơn nữa Lưu Hải Đào còn nói, hai bên hợp tác thì cùng thắng, nếu không sẽ bị tổn thương, khiến Tống tổng cô phải suy nghĩ lại về việc chọn Chấn Minh Châu làm người đại diện hình ảnh.”

“Hơn nữa, lần này phí đại diện mà bọn họ muốn là mỗi năm hai trăm triệu tệ!”

Cả nhóm quản lý cấp cao của công ty có mặt ở đó nghe vậy đều xôn xao cả lên.

Trần Ninh cười lạnh nói: “Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?”

Lâm Vy cười khổ: “Vậy bọn họ muốn phát động vô số người hâm mộ, tung tin vịt bôi nhọ chúng ta. Fans của Chấn Minh Châu cực kỳ nhiều, nếu thật sự như vậy, rất có khả năng chúng ta sẽ rơi vào khủng hoảng danh tiếng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch tiêu thụ vắc xin trên thị trường.”

Lâm Vy dừng một chút nói: “Kiến nghị của tôi là thôi cứ thỏa hiệp cho xong, cho bọn họ hai trăm triệu tệ, để Chấn Minh Châu làm người đại diện. Cô ta làm đại diện cho chúng ta, chắc chắn sẽ không bội nhọ chúng ta nữa, đến lúc đó, mọi vấn đề cũng dễ dàng giải quyết.”

Trần Ninh quay đầu nhìn Tống Sính Đình: “Tống tổng, em thấy sao?”

Tống Sính Đình lắc đầu: “Phẩm hạnh của Chấn Minh Châu tôi tệ, không thể để cô ta làm người đại diện hình ảnh cho công ty chúng ta.”

Đám người Lâm Vy lo lắng nói: “Vậy bây giờ chúng ta gặp phải khủng hoảng danh tiếng thì phải làm sao?”

Tống Sính Đình nhìn Trần Ninh với ý xin giúp đỡ: “Trần Ninh, anh có kiến nghị gì không?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Chuyện này giao cho anh xử lý đi, anh sẽ khiến Chấn Minh Châu công khai xin lỗi trên tivi, khôi phục danh dự của Tập đoàn Ninh Đại chúng ta.”

Đám người Tống Sính Đình nghe vậy, tất cả đều mở to mắt.

Khiến đại minh tinh Chấn Minh Châu thừa nhận tạo tin đồn trên tivi, còn muốn Chấn Minh Châu công khai xin lỗi, điều này có thể sao?