Thiếu Soái Trở Về

Chương 211








Chương 214: Buổi Lễ Hải Quân

10 giờ tối, Trần Ninh quay về khách sạn lớn ở Đông Giang lúc trước.

Phòng Trần Ninh ở là phòng tổng thống, có phòng khách, phòng ăn, và cả ba phòng ngủ.

Vợ chồng Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ ở một phòng, Đồng Kha ở một phòng, phòng ngủ còn lại đương nhiên là của Trần Ninh và Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh ở.

Lúc Trần Ninh quay về, Tống Sính Đình đang kể chuyện cho con gái, dỗ con gái ngủ.

Tống Thanh Thanh thấy Trần Ninh về, lập tức vui sướng hô nói: “Bó, bố về rồi.”

Trần Ninh cười nói: “Ù, Thanh Thanh, sao con vẫn chưa ngủ?”

Tống Thanh cười khanh khách nói: “Bố, ngày mai có phải chúng ta ra biển chơi hay không?”

“Con vừa nghĩ tới cảnh ngày mai cha dẫn con lên t4u chiến của các chú hải quân, con liền phấn khích, chẳng muốn ngủ chút nào cả.”

Tống Sính Đình nghe vậy nhíu mày, cô không nhịn nổi nói: “Thanh Thanh, bố là đùa với con, tàu chi3n của các chú hải quân, sao có thể tùy tiện lên được?”

Tống Thanh Thanh ra vẻ thông thạo nói: “Không, bố chưa bao giờ lừa Thanh Thanh. Bồ nói đưa Thanh Thanh lên tàu chi3n của các chú hải quân, thì nhất định sẽ đưa con đi chơi.”

Tống Thanh Thanh nói xong, còn ngẳng khuôn mặt bé nhỏ lên, nghiêm túc hỏi Trần Ninh: “Bố, bố nói có đúng không?”

Trần Ninh đưa tay xoa đầu cô con gái nhỏ, cười nói: “Đúng, trước nay bố đều nói được làm được. Nói dẫn con lên tàu chi3n tham quan, nhất định sẽ đưa con lên.”

Tống Sính Đình nghe vậy tức giận, cô xấu hổ trách cứ Trần Ninh: “Cái tên nhà anh, em đã nói không thể nói khoác với trẻ con, con bé sẽ coi lời anh nói là thật, sao anh lại đồng ý chuyện không thể làm được với con bé?”

“Đến lúc đó con bé thất vọng, ảnh hưởng tới hình tượng người bố trong lòng con bé.”

Trần Ninh cười nói: “Không sao, anh đã đồng ý với Thanh Thanh, nhất định làm được.”

Tống Sính Đình nghe vậy nhịn không nổi lườm, thầm nghĩ đó là tàu chi3n hải quân, cũng không phải là xe bus.

Anh nói lên tham quan liền tham quan được à, đừng để bị người ta bắt đó! Cô cũng không muốn nói với Trần Ninh nữa! Sáng sớm hôm sau, cả nhà Trần Ninh liền lần lượt tỉnh.

Theo lịch trình, hôm nay chuẩn bị đi chơi gần căn cứ hải quân bên bờ biển.

Trước khi lên đường, cả nhà đến nhà hàng của khách sạn để ăn sáng.

Bữa sáng ở nhà hàng là bữa sáng tự phục vụ, bởi vì khách ở đều được tặng phiếu ăn sáng, bởi vậy người ăn sáng ở đây cực kỳ nhiều.

Thậm chí, cả nhà Trần Ninh còn gặp được một nhóm người quen! Nhóm người quen này không phải người nào khác, chính là nhà ông nội của Tống Sính Đình.

Tống Phi Phi cũng ở trong đó, bên cạnh cô ta lại thêm một chàng trai thân hình cao lớn, mặc bộ đồng phục thượng úy hải quân.

Tống Thanh Tùng thấy cả nhà Tống Trọng Bân, nhịn không nỗi cười nhạt: “Hờ, đây không phải là gia đình lão nhị sao?”

Tống Trọng Bân khẽ hô một tiếng: “Bó, trùng hợp vậy ạ, cả nhà cũng đi du lịch chỗ này sao?”

Tống Trọng Hùng lập tức gào lên: “Du lịch? Chúng tôi không phải tới du lịch, chúng tôi đến là để tham gia buổi lễ hoạt động khu trục hạm loại 055 căn cứ hải quân tỉnh Giang Nam.”

Hóa ra, thượng úy hải quân tên Chung Tự Cường ở bên cạnh Tống Phi Phi, chính là chiến sĩ hải quân trên khu trục hạm loại 055 sắp hoạt động này.

Chung Tự Cường vẫn luôn yêu mến Tống Phi Phi, nhưng Tống Phi Phi lại không yêu cũng chăng ghét anh ta.

Cho tới mấy ngày gần đây, tình cảm hai người đột nhiên tiến triển mạnh, chắc chắn là quan hệ tình nhân.

Chung Tự Cường là chiến sĩ của khu trục hạm loại 055, bởi vậy buổi lễ hoạt động khu trục hạm lần này, anh ta có thể mời gia quyền đến dự lễ.

Đây cũng là người một nhà của Tống Thanh Tùng, nguyên nhân tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, bọn họ tới thành phố Đông Giang chính là chuẩn bị đi dự lễ.

Tống Trọng Hùng dương dương đắc ý nói: “Buổi lễ hải quân lần này, nghe nói do đích thân tổng chỉ huy quân khu Giang Nam – tướng quân Lưu Chấn Bình chủ trì.”

“Hơn nữa thiếu soái Bắc Cảnh cũng sẽ nhảy dù xuống, cùng tham gia buổi lễ trọng thể này, chứng kiến khu trục hạm loại 055 thứ ba của Trung Quốc chúng ta chính thức hoạt động.”

“Người có thể đến đó tham dự lễ, đều là vinh dự cực lớn!”

Tống Thanh Tùng không nhịn được lên tiếng: “Con nói nhiều với bọn chúng như vậy làm gì, bọn chúng cũng không có tư cách tham gia buỗi lễ long trọng này.”

Đám người Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình đều lần lượt cười nói: “Đương nhiên, buổi lễ long trọng thế này đâu phải người bình thường có thể tham gia?”

“Người có thể đến dự lễ, đều là quyền quý thân phận hiển hách của tỉnh Giang Nam.”

“Chúng tôi cũng là nhờ phúc của bạn trai Phi Phi, lầy thân phận gia quyền đến tham dự.”

Cả nhà Tống Sính Đình nghe vậy đều rất ngưỡng mộ, bọn họ sớm đã nghe nói qua uy danh của thiếu soái Bắc Cảnh, ngưỡng mộ đã lâu, chỉ là chưa từng nhìn thấy.

Lần này đích thân thiếu soái tới, mọi người lại không có cơ hội gặp một lần, thật là đáng tiếc.

Tống Sính Đình nhịn không nỗi, thỉnh cầu nói: “Ông nội, mọi người có thể đưa cả nhà cháu cùng lên được không? Con gái cháu rất ngưỡng mộ hải quân, muốn nhìn thấy tàu chi3n.”

Tống Trọng Bân cũng liên tục nói: “Đúng, con cũng là fan quân sự, con cực kỳ ngưỡng mộ thiếu soái Bắc Cảnh. Nghe nói cậu ấy rất trẻ, con cũng muốn được nhìn thấy phong thái anh hùng.

Bó, mọi người dẫn cả nhà chúng con cùng đi, để chúng con cũng được tham gia buổi lễ hải quân nhé?”

Tống Thanh Tùng nổi giận không vui, hừ lạnh: “Vô liêm sỉ, những người chúng ta đã đủ nhiều rồi, tất cả có được vào dự lễ hay không còn chưa biết nữa!”

“Hơn nữa những nơi như buổi lễ hải quân kiểu này, cũng là nơi bọn mày có thể tham gia sao, cũng không tự biết xem lại mình có đức hạnh gì không?”

Đám người Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình mặt đỏ bừng lên.

Tống Phi Phi cũng cười lạnh lùng nói: “Hờ, chị, anh rẻ không phải cũng rất tài giỏi sao?”

“Chị bảo anh ấy nghĩ cách đưa bọn chị đến tham gia buổi lễ hải quân là được rồi, bọn em không giúp được mọi người đâu.”

Lời này của Tống Phi Phi rõ ràng là cố ý chế giễu Trần Ninh.

Nhưng Trần Ninh lại khẽ mỉm cười, nói với Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình: “Bố, vợ, mọi người muốn tham gia buổi lễ hải quân, không cần cầu xin bọn họ, lát nữa con đưa mọi người vào.”

Cái gì? Lời này của Trần Ninh không những cả gia đình Tống Trọng Bân sững sờ, ngay cả gia đình Tống Thanh Tùng cũng ngây raI Mọi người đều kinh ngạc nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ: Tên tiểu tử này khoác lác cũng bạo quá rồi nhỉ? Tống Phi Phi là người đầu tiên cười lạnh: “Hờ, nói anh giỏi anh cũng cho là thật à!”

“Anh nghĩ buổi lễ hải quân là nơi nào, anh nói vào là vào. Anh tưởng anh là ai, là thiếu soái Bắc Cảnh sao?”

Trần Ninh gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là thiếu soái Bắc Cảnh, tôi nói vào là vào.”

Trần Ninh vừa dút lời, cả căn phòng yên ắng.

Bất chọt, cả nhà Tống Phi Phi đều nhịn không nỗi cười ha ha.

Từng người cười đến mức nghiêng trước ngả sau, cũng sắp cười ra nước mắt.

Cả nhà Tống Sinh Đình lại là da mặt nóng hừng hực, cảm thấy anh chàng Trần Ninh này thật là không biết xáu hổ.

Nói khoác chuyện gì không nói, lại cả gan dám thổi phồng mình là thiếu soái Bắc Cảnh.

Anh không xấu hồ, cả nhà Tống Sính Đình xấu hỗ thay anh.

Đám người Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bằng cười ha ha nói: “Thật không biết xấu hồ, tên này lại mặt dày vô sỉ nói cậu ta là thiếu soái Bắc Cảnh, ha ha ha…”

Tống Phi Phi và bạn trai mới của cô ta Chung Tự Cường, cũng nhìn Trần Ninh đầy vẻ cười nhạo.

Tống Thanh Tùng thấy chuyện cười lắc đầu, khinh bỉ nói: “Được rồi, người ta không có bản lĩnh đi tham dự buổi lễ hải quân, ở chỗ này khoác lác một chút không được sao?”

Đám người Tống Trọng Hùng nhao nhao gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta đừng cười nhạo cậu ta. Trần Ninh, nếu cậu đã giỏi như vậy, vậy lát nữa chúng ta gặp nhau tại buổi lễ hải quân, ha ha ha!”

Cả nhà Tống Thanh Tùng cười hi hi ha ha, rời đi.

Mặt Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ đều nóng bừng.

Tống Sính Đình tức giận nói với Trần Ninh: “Bảo anh bình thường đừng suốt ngày nói mạnh miệng, anh xem, cả nhà chúng ta đều bị người ta nhạo báng rồi đó.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Cười thì cho bọn họ cười là được rồi, lát nữa chúng ta xuất hiện tại buỏi lễ hải quân, không biết bọn họ còn có thê cười nổi hay không?”

Tống Sính Đình và bố mẹ cô đều không ngừng lắc đầu, cảm thấy Trần Ninh chẳng thực tế chút nào.

Chỉ có Đồng Kha, không nói câu nào, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm ý vị sâu xa.

Tống Thanh Thanh lại kéo tay áo Trần Ninh, giương mắt hỏi: “Bố ơi, chúng ta thật sự có thể đến tham dự buổi lễ hải quân, thật sự có thể lên t4u chiến chơi sao?”

Trần Ninh bế Tống Thanh Thanh lên, véo mũi nhỏ của con gái, cười nói: “Đương nhiên rồi, bố nói được làm được.”

Tống Sính Đình lườm, cô cảm thấy vớ phải anh chồng thích nói phét thế này, thật sự là vô cùng bắt lực!