Thiếu Soái Trở Về

Chương 173








Chương 174: Sự Tuyệt Vọng Của Park Sung Gyun

Nhà hàng Waking in the Air, tòa nhà lớn của Trung Hải.

Cả nhà Trần Ninh và Đồng Kha đang ăn cơm tối, tâm trạng của mọi người cũng không tệ, duy chỉ Tống Sính Đình tỏ rõ có nhiều tâm sự.

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ thấy vậy, cau màu hỏi: “Tiểu Đình, con sao thế?”

Tống Sính Đình cười, nói: *Không sao, công ty mua thiết bị, gặp phải một chút phiền phức mà thôi.”

Trần Ninh an ủi: “Việc mua thiết bị không cần lo lắng, Gemini không muốn bán thiết bị cho chúng ta, vậy chúng ta liên hệ với công ty khác. Sau anh sẽ liên lạc với công ty Phi Long, bảo công ty Phi Long bán thiết bị cho chúng ta với giá thấp.”

Tống Sính Đình không nhịn được lườm: “Đã nói với anh là công ty Phi Long là xí nghiệp quân công, thiết bị của bọn họ đều là thiết bị tân tiến nhất, có khoa học kỹ thuật cao nhất, nhưng chỉ cung cấp cho doanh nghiệp thuộc sở hữu nhà nước có mô hình lớn, sẽ không bán cho doanh nghiệp tư nhân nhỏ như chúng ta.”

“Hơn nữa anh lại còn vọng tưởng muốn công ty Phi Long bán thiết bị với giá thấp cho chúng ta, anh thật là nằm mơ đi!”

Trần Ninh cười híp mắt nói: “Quy tắc đều là dùng để phá vỡ, không thử qua sao biết không được. Chuyện liên lạc với công ty Phi Long để mua bán cứ giao cho anh giải quyết.”

Tống Sính Đình không đành lòng đả kích tính tích cực của Trần Ninh, cô thuận miệng nói: “Nếu anh đã muốn thử một chút, vậy thì tùy anh.”

Cô cảm thấy Trần Ninh không thể nào giải quyết được công ty Phi Long, bởi vì đây không phải là vần đề tiền bạc.

Cô thầm nghĩ: Hai”

, bây giờ lối thoát duy nhất chính là công ty thiết bị sản xuất thuốc Lam Thiên, hy vọng có thể mua được thiết bị từ chỗ bọn họ, nếu không thì phiền phức rồi.

Ngay vào lúc này, chuông điện thoại của cô bỗng vang lên.

Cô nhìn thấy dãy số hiện thị trên điện thoại, hơi sững sờ, sau đó có chút ngạc nhiên nghỉ ngờ, bởi vì đây là số điện thoại của Park Sung Gyun – chủ tịch Gemiini.

Lẽ nào, ông ta thay đổi chủ ý rồi?

Tống Sính Đình cầm điện thoại lên, bảo Trần Ninh và mọi người ăn cơm trước, tự cô bước ra hành lang chỗ không người nghe điện thoại.

Người gọi điện thoại tới là Ha Jung Hoon – trợ lý của Park Sung Gyun. Anh ta truyền đạt lại lời của Park Sung Gyun không thiếu một chữ, lạnh lùng uy hiếp nói: “Cô Tống, hiện giờ chủ tịch chúng tôi đang rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Nếu cô không muốn bị tập đoàn Gemini chúng tôi chèn ép phong sát toàn diện, cô không muốn chồng cô chết, vậy cô hãy ngoan ngoãn tới khách sạn Alton, dùng thân thể của cô, để chủ tịch chúng tôi trút giận!”

: Tống Sính Đình nghe vậy vừa kinh ngạc vừa tức giận, vừa sốt sắng vừa bực, xấu hỗ và giận dữ nói: “Xin lỗi, xin hãy chuyển lời tới ông Park, tôi sẽ không đáp ứng yêu cầu côn đồ vô lý kiểu này của ông ấy, cũng mong ông áy thể hiện sự tôn trọng một GHữc.

Ha Jung Hoon lạnh lùng nói: “Đây là đường sống duy nhất của chồng và công ty cô, nửa tiếng nữa nếu cô không xuất hiện, chồng và công ty cô sẽ xong đời.”

Nói xong, Ha Jung Hoon không phí nhiều lời với Tống Sính Đình nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Tống Sính Đình nắm điện thoại, mặt trắng bệch.

Trần Ninh thấy Tống Sính Đình nghe điện thoại xong quay lại, sắc mặt cũng thay đổi, anh liền ý thức được cuộc điện thoại Tống Sính Đình nghe có vấn đề.

Vì vậy, anh ân cần hỏi: “Thế nào, có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tống Sính Đình biết tính khí của Trần Ninh, chuyện ghét nhất là cô bị ức hiếp.

Nếu để Trần Ninh biết Park Sung Gyun uy hiếp cô như vậy, đoán chừng với tính cách bạo lực của Trần Ninh, chắc chắn chưa nói xong đã giết tới khách sạn, liều mạng với Park Sung Gyun.

Cô biết sự lợi hại của tập đoàn Gemini, hơn nữa hai bố con Park Sung Gyun đều có quyền miễn tội ngoại giao.

Nói theo bình thường, chính là giết người cũng không phạm tội.

Tống Sinh Đình sợ Trần Ninh đi tìm Park Sung Gyun liều mạng, càng sợ Trần Ninh bởi vì chuyện này mà mắt đi tính mạng, vì vậy cô giả vờ vui vẻ, lắc đầu nói: “Không có gì, nào, chúng ta tiếp tục ăn cơm, mọi người mau nếm thử món cá này đi, mùi vị rất tươi ngon đó!”

Bộ dạng giả vờ không có chuyện gì của Tống Sính Đình có thể lừa được đám người Tống Trọng Bân, nhưng không lừa được Trần Ninh.

Trần Ninh tỉnh bưng nói: “Anh vào phòng vệ sinh, mọi người cứ ăn đi.”

Nói xong, anh liền đi ra ngoài, cầm điện thoại gọi điện cho Điền Chử: “Anh kiểm tra giúp tôi, vừa rồi là ai gọi điện chọc vợ tôi không vui?”

Một câu nói của Trần Ninh, lập tức mấy bộ ngành thông tin, và cả tổ chức hacker đỏ đen cấp quốc gia cũng lập tức hành động.

Trong mấy phút, Điền Chử liền gọi lại cho Trần Ninh, báo cáo nói: “Thiếu soái, là thuộc hạ của Park Sung Gyun – chủ tịch tập đoàn Gemini đã gọi điện cho thiếu phu nhân. Park Sung Gyun lấy việc chèn ép công ty Ninh Đại, và cả tính mạng của cậu để uy hiếp, ép buộc thiếu phu nhân đến khách sạn hiến thân.”

Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống: “Được, tôi biết rồi.”

Điền Chử nhịn không được, dò hỏi: “Thiếu gia, Park Sung Gyun quá hồng hách rồi, lại dám dồn sự chú ý lên thiếu phu nhân, có cần tôi đưa quân đến khách sạn, trực tiếp diệt ông ta không?”

Trần Ninh bình thản nói: “Tập đoàn Gemini là tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy của Hàn Quốc, Park Sung Gyun là thành viên quan trọng của tập đoàn Gemini, có quyền miễn tội ngoại giao ở nhiều nước trên thế giới, trong đó có Trung Quốc chúng ta.

“Thân phận của anh quá nhạy cảm, nếu anh dẫn quân diệt ông ta, chắc chắn sẽ gây ra làn sóng phẫn nộ toàn cầu.”

“Chuyện này anh không thích hợp ra tay, tôi dẫn Đổng Thiên Bảo là có thể giải quyết được.”

Điền Chử cung kính nói: “Tuân lệnh.”

Trần Ninh cúp điện thoại, sau đó liền nói với Tống Sính Đình và mọi người rằng anh có chút việc, sau đó anh liền rời khỏi nhà hàng trước.

Ra khỏi cửa nhà hàng, Đồng Thiên Bảo đã dẫn theo mấy tên thuộc hạ đắc lực, đang kính cần chờ đợi.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đến khách sạn Alton!”

Đồng Thiên Bảo hết sức cung kính nói: “Vâng, thiếu gia!”

Phòng tổng thống, khách sạn Alton.

Park Sung Gyun mặc áo tắm màu trắng, ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một ly sâm panh.

Ông ta híp mắt, không vui hỏi người trợ lý bên cạnh: “Sao Tống Sính Đình vẫn chưa tới?”

Trợ lý Ha Jung Hoon vội vàng cười theo nói: “Chủ tịch, ngài yên tâm, điều kiện tôi đưa ra, chắc chắn Tống Sính Đình không cách nào cự tuyệt, cô ta nhất định sẽ ngoan ngoãn hiến thân.

Trừ khi cô ta không quan tâm tới công ty và cả tính mạng của chồng cô tal”

Trên mặt Park Sung Gyun tràn đầy mong đợi: “Cô ta là người con gái phương Đông đẹp nhất mà tôi từng thấy, máy đứa con gái mặt thẳm mỹ một màu ở trong nước chúng ta, chẳng có ai sánh được với cô ta.”

Ha Jung Hoon lấy ra một lọ thuốc, kính cẩn đặt lên bàn uống nước, nịnh nọt nói: “Ngài chủ tịch, mấy viên trong lọ này đều là long hỗ hoàn, một viên đã có thể khiến ngài mạnh như rồng hỏ, hy vọng tối nay ngài và cô Tống có thể vui vẻ tột cùng.”

Trên gương mặt già nua của Park Sung Gyun hiện lên nụ cười mập mờ, vỗ vai Ha Jung Hoon, tán thưởng nói: “Tiểu tử nhà cậu được lắm, rất biết làm việc. Ra ngoài chờ đi, Tống Sính Đình đến lập tức thông báo với ta.”

“Vâng, thưa ngài chủ tịch!”

Ha Jung Hoon lui xuống, đi về phía cửa.

Ông ta vừa bước đến cửa, bỗng nhiên cửa phòng vang rằm một tiếng cực lớn, cả cánh cửa bị người ta đạp bay, rít đổ về phía người hắn.

Bịch!

– Ha Jung Hoon bị cánh cửa đạp cho đầu óc hỗn loạn, ngã xuống đất, cánh cửa cũng đè lên người anh ta.

Sau đó, anh ta liền hoảng sợ nhìn thấy, một người đàn ông với vóc dáng cao lón, mắt như ngôi sao, dẫn theo một đám thuộc hạ đi vào.

Ha Jung Hoon vừa kinh hãi vừa tức giận, vừa giãy giụa muốn đẩy cánh cửa đang đè lên người anh ta ra, vừa phẫn nộ hét nói: “Các người là ai, có biết đây là phòng của ai không? Vệ sĩ, vệ sĩ bên ngoài đều chết đi đâu hết rồi?”

Người đạp cửa tiến vào là một nhóm đi cùng Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo.

Đồng Thiên Bảo toét miệng cười nói: “Đừng có chửi mẹ kiếp nữa, mấy tên vệ sĩ quèn của các người bây giờ đều đang nằm hết dưới đất rồi.”

Cái gì?

Sắc mặt Ha Jung Hoon thay đổi lớn, anh ta tăng thêm tốc độ, muốn đầy cánh cửa đang đè lên người ra.

Nhưng Trần Ninh với khuôn mặt đầy lạnh lùng đã giẫm một chân lên trên cánh cửa, trong nháy mắt, dường như có sức mạnh của hàng vạn quân ở trên cánh cửa.

Cánh cửa nhanh chóng đè bẹp cơ thể của Ha Jung Hoon, xương ngực phát ra tiếng rắc rắc nhẹ, khiến ngực Ha Jung Hoon sắp nỗ tung.

Trần Ninh giẫãm lên cánh cửa, chẳng buồn nhìn Ha Jung Hoon mặt đầy đau khổ, mở miệng nhưng không nói lên lời, đang nằm dưới cánh cửa.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào tên Park Sung Gyun trên ghế sô pha đang vô cùng kinh hãi, lạnh lùng hỏi: “Ông chính là lão già háo sắc hù dọa vợ tôi?”

Park Sung Gyun hoảng sợ nhìn Trần Ninh, đặc biệt là Ha .Jung Hoon đang nằm dưới chân Trần Ninh, dần dần không có động tĩnh, ông ta sợ hãi nói: “Cậu chính là Trần Ninh?”

Trần Ninh: “Đúng vậy, ông không nên chọc vào tôi!”

Park Sung Gyun run rầy nói: “Tôi là chủ tịch tập đoàn Gemini, là thành viên quan trọng của tập đoàn, tôi còn có quyền miễn tội ngoại giao của Trung Quốc các người. Các người dám động vào tôi, đại sứ quán chúng tôi chắc chắn sẽ không chịu để yên, các người hãy đợi bị trừng phạt một cách tàn khốc đi!”

Chân Trần Ninh bỏ ra khỏi cánh cửa, không nhanh không chậm đi về phía Park Sung Gyun: “Giờ ông còn dám uy hiếp tôi?”

Park Sung Gyun nhìn tên trợ lý đã ngất đi, toàn bộ xương ngực bị đè gãy, rồi lại nhìn ánh mắt của Trần Ninh, đã giống như nhìn thấy ác ma, ông ta thất thanh hét nói: “Cậu muốn làm gì?”

Trần Ninh vỗ mặt Park Sung Gyun, khẽ cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không giết ông, cũng sẽ không đánh ông.”

Trần Ninh vừa nói, ánh mắt liền tia xuống lọ thuốc nhỏ trên bàn £ ¿ TS VY cứ H6 gu Tớ uống nước, chú ý đên mây chữ “long hô hoàn” trên lọ thuôc, và 7 cả dòng chữ nhỏ li ti nói rõ hiệu quả của thuộc, ánh mắt anh hiện lên một tia lạnh lùng.

“Johnny!”

Trần Ninh xoay người, vẫy tay với anh chàng da đen vạm vỡ nặng hơn 125kg, cao 220cm trong đám thuộc hạ bên cạnh Đồng Thiên Bảo.

Người da đen này chính là Johnny – nhà vô địch mới của giải quyền anh ở chợ đen ngầm của Đồng Thiên Bảo!

Trên võ đài giải quyền anh ở chợ đen, Johnny đánh đâu thắng đó, giống như con mãnh thú.

Ngoài khả năng đấm bốc giỏi ra, anh chàng này còn có một tật xấu, đó chính là xu hướng s1nh lý của anh ta không bình thường, anh ta không thích phụ nữ đẹp, anh ta thích đàn ông.

Hơn nữa còn lấy việc cư0ng bức đàn ông làm thú vuil Johnny nghe thấy Trần Ninh gọi tên mình, anh ta vội vàng tới, cung kính nói: “Thiếu gia, xin hỏi cậu có gì dặn dò?”

Trần Ninh ném lọ long hỗ hoàn trên bàn cho Johnny, sau đó chỉ vào Park Sung Gyun vẫn đang mặc áo tắm, bình thản dặn dò nói: “Tối nay ông ta là của cậu đó, bình thường lão già này đã cưỡng hi3p không ít cô gái vô tội. Tối nay cậu hãy cho ông ta biết mùi vị bị cư0ng bức là như thế nào đi.”

Cái gì?

Sắc mặt Park Sung Gyun thay đổi lớn, còn đáng sợ kinh hoàng 5 hơn nghe thấy giết ông ta, ông ta như con mèo bị giãm phải đuôi, thét lên và nhảy dựng dậy, trong lòng kêu gào, hét nói: “Đừng mà, xin các người đừng, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi…”

Trần Ninh khẽ cười: “Ông biết sai rồi, nhưng đáng tiếc đã muộn rồi. Johnny, tối nay hãy chăm sóc ông ta cho thật tốt!”

dohnny cười gần nói: “Hi hi, tôi sẽ làm vậy, thưa thiếu gia!”

Nói xong, Johnny liền như con mãnh thú nhào về phía Park Sung Gyun, dễ dàng ôm chằm lấy ông ta, đồng thời cởi áo tắm của ông ta ra…

Trần Ninh xoay người rời đi, nhóm người Đồng Thiên Bảo dẫn Ha Jung Hoon đang hấp hối đi, đồng thời gắn lại cánh cửa lên, cũng rời đi.

Tiếng gầm thét của .Johnny, tiếng kêu khóc thê lương của Park Sung Gyun không ngừng từ trong phòng truyền ra.

Hai giờ sau mới ngừng.

Không bao lâu, Park Sung Gyun nhân lúc Johnny ngủ, bước chân lảo đảo, khập khiễng chuồn ra ngoài.

Nhưng ông ta vừa chạy ra hành lang, liền phát hiện Đồng Thiên Bảo lại đưa máy tên thuộc hạ đứng canh ở bên ngoài.

Đồng Thiên Bảo toét miệng cười, phẩy tay dặn dò mấy tên thuộc hạ: “Hà hà, lão già này lại muốn nửa đêm chuồn đi, các cậu đưa ông ta trở về, đưa về giường của Johnny!”

Sắc mặt Park Sung Gyun ngay lập tức biến thành tro tàn, điên cuồng giãy giụa thét chói tai: “Không, không…”

Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn bị thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo cưỡng ép đưa vào phòng.