Thiếu Soái Trở Về

Chương 153








Chương 154: Tranh Của Trần Ninh Tặng

Trần Ninh đã gi3t ch3t anh em kết bái của Lục Thương Thiên.

Lục Thương Thiên dẫn đầu đám thủ hạ ưu tú của Lục gia đến Trung Hải giết Trần Ninh để trả thù cho Hỗ Phù.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong thế giới ngầm ở Trung Hải.

Một số lo lắng thay cho Trần Ninh, một số lại tỏ ra hả hê, còn có người cảm thấy rằng Lục Thương Thiên là tự mình tìm chết.

Sau khi Lục Thương Thiên đến Trung Hải, điều đầu tiên ông ta làm là đến sống ở khu biệt thự Ngự Long Sơn!

Thành phố Trung Hải lưu truyền một câu nói rằng có quyền lực thì sống ở đường Ngô Đồng, còn có tiền thì sống ở Nguyệt Lượng Loan.

Hầu hết những người có tiền và có quyền hàng đầu đều sống trong khu biệt thự Ngự Long Sơn.

Sau khi Lục Thương Thiên chuyển đến dinh thự của Lục gia ở Ngự Long Sơn, ông ta lập tức cử người gửi thư mời tiếp đãi những người nỗi tiếng trong giới kinh doanh, chính trị và quân sự của thành phố Trung Hải.

Những người trong giới quý tộc của Trung Hải đều biết rằng Lục Thương Thiên đã gọi tất cả những người có mặt mũi thân phận ở Trung Hải tới trước khi ông ta định động thủ Trần Ninh để ép mọi người phải bày tỏ thái độ.

Xem những người nào tán thành giết Trần Ninh, lại là những người nào ủng hộ Trần Ninh, là cùng một nhóm với Trần Ninh.

Những người trong giới phú quý và quyền lực thành phố Trung Hải đều hoảng sợ, mọi người đều nhận ra rằng Lục gia đã vô cùng tức giận.

Nhìn thái độ lần này của Lục gia, dường như không chỉ muốn tiêu diệt Trần Ninh mà còn muốn tiêu diệt tận gốc tất cả đám người liên quan đến Trần Ninh.

Những nhân vật có mặt mũi ở thành phố Trung Hải đều đã nhận được lời mời từ Lục Thương Thiên.

Thậm chí Lục Thương Thiên còn gửi cho cả Trần Ninh một lá thư mời.

Lục Thương Thiên tin rằng Trần Ninh sẽ không dám xuất hiện trước mặt ông ta, nhưng ông ta vẫn muốn gửi cho Trần Ninh một lá thư mời.

Ghê tởm Trần Ninh, cũng là uy hiếp Trần Ninh, muốn Trần Ninh phải sợ hãi ngày tàn của mình đã tới.

Màn đêm buông xuống, đèn bật sáng.

Biệt thự Lục gia ở Ngự Long Sơn được chiếu sáng rực rỡ.

Có vô số ô tô hạng sang đậu ở sân trước và lối vào Lục gia.

Mercedes-Benz và BMW là tệ nhất, về cơ bản đều là Bentley, Rolls Royce, Lincoln giới hạn, v.v.

Những người lãnh đạo cao cao tại thượng ở Trung Hải này ngày thường đều là những người cao quý giàu có bậc nhát, là thần rồng thấy đuôi không thấy đầu, các đại ông chủ đều đã thi nhau hiện thân.

Mọi người đến gặp Lục gia ít nhiều đều mang theo quà tặng.

Đối với một nhân vật có thân phận như Lục gia, ông ta thậm chí có thể không nhớ bạn tặng ông ta quà gì.

Nhưng nếu ai cũng tặng quà mà bạn không tặng, thì ông ta nhất định sẽ nhớ.

Nếu mà được Lục gia nhớ đến theo cách như vậy thì chính là xui xẻo rồi.

Tống gia Tống lão gia tử Tống Thanh Tùng cùng hai con trai Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình cũng xuất hiện trong biệt thự Lục gia.

Tống Thanh Tùng còn mang theo một món đồ sứ Thanh Hoa có giá trị không tầm thường. Ông ta biết rằng lần này Lục gia đến Trung Hải là muốn tìm Trần Ninh trút giận.

Ông ta sợ Tống gia bị Trần Ninh liên lụy nên sau khi nhận được thư mời, ông ta vội vàng chọn một món đồ sứ Thanh Hoa quý giá làm quà tặng, trong lòng lo lắng không yên đến gặp Lục gia.

Lục Thương Thiên mặc một bộ âu phục màu đen, đứng bên cạnh ông ta là Long Uyên mặc áo choàng trắng, đang nheo mắt mắt.

Phía sau còn có mười tám người đàn ông mặt mũi vô cảm, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo, đây chính là mười tám Lang Ky nỗi tiếng của Lục gia.

Mỗi người trong mười tám người này đều là cao thủ, bất kỳ kẻ nào cũng có sức mạnh địch lại được cả trăm người.

Mười tám Lang Ky trong Lục gia này đều là những thủ hạ ưu tú của Lục gia, là con át chủ bài của Lục gia.

Trong đại sảnh đã có rất nhiều khách, hai ba trăm người.

Hầu hết những người trong giới chức sắc ở Trung Hải đều đang ở đây.

Lục Thương Thiên ngồi trên ghế đại sư, nhìn quanh đám người trong đại sảnh, chậm rãi hỏi: “Tất cả khách tôi mời đến đã đều đến rồi sao?”

Người phụ trách gửi thư mời là Tần Tấn vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Lục gia, ngoại trừ Vương Đạo Phương từ quân khu Trung Hải và Trần Ninh không đến ra thì hầu hết những người nhận được thư mời đều đã đến.”

Việc Vương Đạo Phương không đến cũng nằm trong dự đoán của Lục Thương Thiên.

Bởi vì Vương Đạo Phương đã “giết nhầm” con gái của ông ta nên ngại không gặp mặt ông ta là chuyện bình thường.

Lần này Lục Thương Thiên đến thành phố Trung Hải đối phó với Trần Ninh thực ra cũng là chỉ thị của Giang Nam vương Đường Bắc Đầu.

Có Đường gia đứng sau chống lưng, Lục Thương Thiên không sợ Vương Đạo Phương.

Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy Vương Đạo Phương nhất định sẽ không dám làm loạn nữal Ông ta lạnh nhạt nói: “Thủ trưởng Vương có thể là bận việc chính sự nên không rảnh tới dự tiệc của tôi, có thể hiểu được.”

“Nhưng không phải Trần Ninh vẫn luôn kiêu ngạo ở Trung Hải sao? Tại sao cậu ta không dám đến gặp tôi?”

Tần Tấn cười nói: “Ha ha, tên tiểu tử Trần Ninh này cũng chỉ được coi là vua của một đám khỉ trên núi không có hổ, bây giờ Lục gia ngài đến rồi, hơn nữa còn tới đây hỏi tội cậu ta. Chỉ sợ cậu ta đã sớm sợ đến mức trốn dưới gầm giường rồi, nào dám đến gặp ngài nữa?”

Đám người Lục Thương Thiên phá lên cười.

Một số khách mời tại hiện trường cũng ngu ngốc cười hùa theo, một số người thì bất an trong lòng, còn có người sắc mặt bình tĩnh.

Lục Thương Thiên nhìn mọi người trong đại sảnh xung quanh, cười như không cười nói: “Tối nay tôi gọi mọi người đến là vì có chuyện muốn mọi người thể hiện thái độ trước mặt tôi.”

“Trần Ninh đã giết con của tôi trước, lần này lại hại huynh đệ kết bái của tôi. Tôi phải giết cậu ta!”

“Các người đều là những người có thân phận mặt mũi ở thành phố Trung Hải. Tôi muốn các người thể hiện thái độ, là ủng hộ tôi giết Trần Ninh hay đứng về phía Trần Ninh?”

_ Lục Thương Thiên nói đến đây, ánh mắt ông ta rơi lên người Tống Thanh Tùng rồi nói với giọng điệu không máy thiện cảm: “Tống gia Tống lão gia tử Tống Thanh Tùng, nghe nói Trần Ninh là cháu rễ của ông. Tôi muốn giết cậu ta để trả thù. Ông thấy thế nào?”

Tống Thanh Tùng vội vàng nói: “Trần Ninh vẫn luôn làm loạn khắp nơi, tôi đã không nhận cậu ta là cháu rễ. Hơn nữa còn dám đắc tội Lục gia thì cái chét là không thể bàn cãi. Cho dù con trai hay là cháu gái của tôi mà đắc tội Lục gia, Lục gia muốn giết bọn chúng thì tôi cũng sẽ giơ tay tán thành.”

Lục Thương Thiên nghe xong liền nở nụ cười hài lòng: “Xem ra ông cũng là người hiểu chuyện.”

Tống Thanh Tùng cười nói: “Tôi là người theo lẽ chứ không theo thân, Lục gia, lần này tôi tới vội vàng, chỉ chuẩn bị một bình sứ Thanh Hoa nhỏ làm quà tặng. Xin ngài nhận lấy.”

Lục Thương Thiên cười nói: “Tống lão gia tử thật hiểu lẽ phải, không tôi!”

Tống Thanh Tùng rất vui khi được Lục gia khen ngợi.

Các giám đốc điều hành doanh nghiệp và nhà giàu có khác cũng tặng quà và bày tỏ sự ủng hộ Lục gia giết Trần Ninh.

Một số nhà lãnh đạo trong giới chính trị thì bình tĩnh bày tỏ thái độ trung lập.

Phí lời, những thủ lĩnh này đều biết thân phận của Trần Ninh, bọn họ làm sao có thể đứng về phía Lục Thương Thiên?

Tắt nhiên, để tránh bị nghi ngờ, họ cũng không công khai đứng về phía Trần Ninh.

Lục Thương Thiên thấy các giám đốc điều hành doanh nghiệp và những người giàu có và quyền lực về cơ bản đều ủng hộ việc giết hại Trần Ninh, và các nhà lãnh đạo chính trị thì đều chọn trung lập.

Chỉ có một số người, chẳng hạn như Tiêu Trí Viễn hay người từng giàu nhất Trung Hải là Âu Dương Hải thì ngang nhiên đứng về phía Trần Ninh, phản đối ông ta.

Ông ta cười lạnh nhìn máy người Tiêu Trí Viễn: “Haha, Trần Ninh biết tôi đích thân đến Trung Hải. Cậu ta nhận được lời mời của tôi mà sợ đến mức trốn đi không dám lộ diện. Các người còn dám công khai đối đầu với tôi và đứng về phía cậu ta sao?”

Lục Thương Thiên vừa nói xong thì ngoài cửa đã có một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Ai nói thiếu gia của chúng ta sợ ông?”

Lục Thương Thiên cau mày, cùng với mọi người tại hiện trường nhìn ra cửa Sau đó, tôi thấy một người đàn ông dáng người vạm vỡ sải bước vào, hóa ra là Đồng Thiên Bảo.

Long Uyên nhìn thấy Đổng Thiên Bảo, hừ lạnh nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là người đã bại dưới tay tôi. Lần trước cậu thoát chết trong câu lạc bộ bắn súng, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt tôi, xem tôi lấy cái mạng chó của cậu đây.”

Vừa nói, Long Uyên vừa định ra tay giết Đổng Thiên Bảo ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, Lục Thương Thiên đã hét lên ngăn ông ta lại: “Nhị đệ đừng động thủ. Hai quân giao đấu không giết sứ giả. Trần Ninh đã cử Đồng Thiên Bảo đến gặp anh, nếu anh giết Đỗng Thiên Bảo rồi chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”

Lục Thương Thiên nói xong, khinh thường nhìn Đồng Thiên Bảo: “Nói xem Trần Ninh bảo cậu đến làm gì?”

Đồng Thiên Bảo nói: “Thiếu gia của chúng tôi biết rằng ông đã đến đây nên đã đặc biệt ra lệnh cho tôi gửi cho ông một món quà.”

Lục Thương Thiên híp mắt: “Quà sao?”

Đồng Thiên Bảo giơ một cuộn tranh thư pháp trong tay lên, nói: “Chính là bức tranh này!”

Long Uyên đi tới cầm lấy bức tranh, còn thử độ nặng nhẹ vài lần.

Sau khi xác định rằng không có nguy hiểm mới trình lên cho Lục Thương Thiên.

Đồng Thiên Bảo đưa xong bức thư pháp bèn quay người rời đi.

Mười tám tên Lang Ky của Lục gia muốn ngăn cản anh nhưng Lục Thương Thiên lại nói: “Thả hắn đi, nhưng Đồng Thiên Bảo, cậu nói với Trần Ninh rằng cho dù cậu ta tặng quà thể hiện sự nhún nhường thì ta cũng không bao giờ tha thứ, bảo cậu ta rửa cổ chờ chết đi!”

“Nếu cậu ta có thể chấp nhận hiện thực thì hãy chủ động giao lại tập đoàn Ninh Đại cho tôi vô điều kiện. Tôi có thể hứa sẽ tha mạng cho vợ và con gái cậu ta sau khi cậu ta chết.”

Đồng Thiên Bảo không nói, chỉ sải bước rời đi.

Lục Thương Thiên nhìn Đỗng Thiên Bảo rời đi, sau đó nhìn tới cuộn giấy trên tay.

Ông ta dương dương đắc ý nói với những người xung quanh: “Mở ra bức tranh này ra, tôi muốn xem xem tên Trần Ninh này gửi bức tranh gì đến lấy lòng tôi?”

Tống Thanh Tùng cùng những người khác thi nhau cười nói: “Trần Ninh sắp chết rồi mới chạy đến tạm thời ôm chân phật, đã muộn rồi!

Hai tên thuộc hạ chậm rãi mở bức tranh ra.

Lục Thương Thiên và Long Uyên và hơn hai trăm khách mời tại hiện trường nhìn thấy nội dung bức tranh này thì toàn bộ đều chết lặng.

Bức tranh này hóa ra là một bức tranh chảo dầu ở địa ngụ!

c Địa ngục chảo dầu là tầng thứ chín trong mười tám tầng địa ngụ!

c Người ta nói rằng những kẻ ức hiếp kẻ yếu, làm mọi điều xấu xa, tìm cách chiếm đoạt tài sản của người khác sẽ bị đày xuống địa ngục này sau khi chết.

Trong tranh, trong một khung cảnh kinh hoàng, ngọn lửa cháy bùng bùng, cộng thêm một chảo dầu khổng lồ đang sôi sục.

Một đám ác quỷ đang bị ma đầu đẩy xuống chảo dầu, cảnh tượng vô cùng dọa người.

Mọi người nhìn bức ảnh địa ngục trong chảo rán này với vẻ mặt vô cùng kỳ dị.

Lục Thương Thiên vừa nói ông ta sẽ giết Trần Ninh, còn sẽ buộc Trần Ninh phải bỏ ra tất cả của cải trong nhà, tội ác này vừa trùng với tội ở tầng địa ngục chảo dầu.

Trần Ninh gửi bức tranh này rõ ràng là muốn cảnh báo với Lục Thương Thiên rằng: Nếu ông làm thế thì sẽ xuống địa ngục như vậy!

Lục Thương Thiên tức giận đến mức lồng ng.ực phập phồng kịch liệt, phẫn nộ nói: “Nào có lý như vậy, tên trời đánh Trần Ninh này, tôi nhất định phải khiến cậu ta tan xương nát thịt!”