Thiếu Soái Trở Về

Chương 118








Chương 119: Đích Thân Đến Trung Hải

Các vị khách tại buổi tiệc rượu thấy giáo sư Giang dạy cho Lục San San một bài học và còn đuổi Lục San San ra ngoài.

Thì mọi người đều chét lặng không thẻ tin được.

Dù gì thì Lục San San cũng là đại tiểu thư Lục gia, khá có thân phận địa vị ở phía Nam, thật không ngờ giáo sư Giang không hề nể mặt chút nào!

Tuy nhiên, Lục San San bị đuổi ra ngoài.

Điều đó cũng thể hiện tất cả mọi người được bớt đi một đối thủ mạnh, nên tất cả mọi người vẫn vô cùng vui vẻ.

Giáo sư Giang lúc này nhắc micro lên, cười nói: “Vừa rồi xảy ra một chút chuyện không vui. Tôi đứng đây để xin lỗi các vị khách và Trần tiên sinh, Trần phu nhân.”

Sau đó, giáo sư Giang thông báo rằng bữa tiệc rượu tối nay chính thức bắt đầu.

Sau đó, các nhà lãnh đạo của thành phố Trung Hải, cũng như một số ông lớn trong lĩnh vực y tế lần lượt lên sân khấu phát biểu.

Hiện trưởng nổi lên những tràng pháo tay vang dội, đẩy không khí của buổi tiệc rượu lên cao trào.

Lúc bầu không khí của buổi tiệc đã lên đến đỉnh điểm, đích thân giáo sư Giang thông báo rằng vắc-xin ung thư gan do viện nghiên cứu y khoa Dư Quang phát triển sẽ được trao cho công ty dược phẩm của tập đoàn Ninh Đại là công ty dược phẩm Ninh Thanh làm đại lý.

Giáo sư Giang vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều chết lặng.

Ngay cả Tống Sính Đình cũng ngây ngố!

c Công ty dược phẩm Ninh Thanh là một công ty dược phẩm mới được thành lập trực thuộc tập đoàn Ninh Đại.

Tên công ty Ninh Thanh do Tống Sính Đình đích thân đặt, ám chỉ hai nhân vật quan trọng trong cuộc đời cô là chồng cô Trần Ninh và con gái Tống Thanh Thanh.

Tập đoàn Ninh Đại không được coi là thứ gì trong số rất nhiều tập đoàn tư bản tại hiện trường.

Công ty dược phẩm Ninh Thanh là một công ty con của tập đoàn Ninh Đại, cũng là công ty yếu nhất trong số nhiều công ty dược phẩm tại đây.

Mặc dù Tống Sính Đình đã chuẩn bị kỹ lưỡng kế hoạch làm đại lý, nhưng cô luôn cảm thấy lần này công ty Ninh Thanh đến đây chỉ để làm nền và sẽ không có bắt kỳ cơ hội có được quyền đại lý vắc-xin nào.

Vì vậy, khi giáo sư Giang thông báo rằng công ty Ninh Thanh của cô đã có được quyền đại lý vắc-xin với giá đại lý hàng năm là 1 tỷ nhân dân tệ, cô đã rất sốc.

Cuối cùng, vẫn là Trần Ninh cười nhắc nhở Tống Sính Đình: “Sính Đình, em còn ngắn ra vậy làm gì. Giáo sư Giang nói đã chọn em làm đại lý. Em không lên sân khấu nói lời cảm ơn sao?”

Tống Sính Đình cuối cùng đã hồi phục lại tinh thần, cố gắng làm dịu sự phần khích của mình.

Cô bước lên sân khấu, bắt tay với giáo sư Giang, sau đó cầm lấy micro, xúc động nói: “Cảm ơn, cảm ơn giáo sư Giang đã tin tưởng công ty chúng tôi, cuối cùng đã chọn hợp tác với công ty chúng tôi.”

“Tôi cũng sẽ tại đây hứa rằng tôi nhất định sẽ cố gắng trở thành một đại lý vắc-xin tốt, đóng góp lại cho xã hội.”

Nhiều ông chủ của các tập đoàn tư bản và người đại diện cũng đã lấy lại tinh thần.

Mọi người đều thấy rằng người có được quyền đại lý vắc-xin hóa ra lại là một nhân vật nhỏ bé như Tống Sính Đình thì đột nhiên bất mãn, hết người này đến người khác kích động, phẫn nộ bừng bừng mắng: “Thực lực của cô ta yếu hơn chúng tôi, dựa vào cái gì mà lấy được quyền làm đại lý?”

“Đúng vậy, tập đoàn của chúng tôi so với cô ta mạnh hơn rất nhiều, phí đại lý cũng cao gấp ba lần của cô taI”

“Công ty dược phẩm của chúng tôi có quy mô lớn nhất. Tại sao một công ty nhỏ thậm chí không có nhà máy sản xuất dược phẩm lại có thể có được quyền làm đại lý2”

“Đúng vậy, giáo sư Giang, quyết định này của ông có phải là quá nóng vội không?”

Thấy mọi người phản đối, giáo sư Giang xua tay ra hiệu mọi người im lặng.

Sau đó, ông bình tĩnh giải thích: “Mọi người nên biết rằng Lý Thủy Lâm, chủ tịch của tập đoàn Dược phẩm Giai Hòa, đã bị hủy bỏ tư cách tham gia buổi tiệc này chỉ vì hành vi sai trái của anh ta đúng không?”

“Và Lục San San, chủ tịch của tập đoàn dược phẩm Quốc Tần nữa, mọi người cũng vừa nhìn thấy tôi đã đuổi cô ta ra ngoài.”

“Từ hai chuyện này, có thể có người cũng đã nhìn ra. Điều tôi đánh giá cao nhất là nhân phẩm rồi sau đó mới là thực lực của công ty.”

Giáo sư Giang nói đến đây, ông dừng lại nhìn Tống Sính Đình cười nói: “Trần tiên sinh là bạn của tôi, cậu ấy đã luôn ủng hộ công việc nghiên cứu của tôi. Tôi cũng đã hiểu rõ cách hành xử làm người của Tống tiểu thư, tuyệt đối là người đáng tin cậy.”

“Tôi tin tưởng Trần tiên sinh và Tống tiểu thư, vì vậy cuối cùng tôi đã chọn giao đại lý vắc-xin cho công ty Ninh Thanh. Tôi hy vọng mọi người sẽ hiểu.”

Nhiều ông chủ tập đoàn tại hiện trường vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được, nhưng họ cũng không thể làm gì nên buộc phải chấp nhận thực tế này.

Người vui vẻ người buồn bã!

Tống Sính Đình đang đắm chìm trong niềm vui sướng tột độ khi nhận được quyền làm đại lý vắc-xin ung thư nhưng một số người lại chìm trong sự phân nộ vô cùng.

Đó chính là Lục San San!

Lục San San vừa xử lý vết thương, cô ta không bị thương nặng, nhưng hai má sưng tấy rất nghiêm trọng.

Bình thường cô ta yêu kiều xinh đẹp, nhưng bây giờ nhìn cô ta giống như một cái đầu heo.

Cô ta la hét như một người phụ nữ chua ngoa, nguyền rủa Trần Ninh, Tống Sính Đình và Giang Nam Phong một cách độc ác.

Cô ta hung hăng nói: “A Quý, lập tức thông báo cho gia tộc phái người tới. Tôi phải giết đôi cầu nam nữ Trần Ninh và Tống Sính Đình, còn phải dạy cho Giang Nam Phong một bài học.”

A Guý là thủ hạ bên cạnh Lục San San, ngoài bốn mươi tuổi, tính tình trầm ồn.

Ông ta trầm giọng thuyết phục: “Đại tiểu thư bình tĩnh đi, tôi nghĩ không cần vội thông báo cho gia tộc cử người đến động thủ.”

Lục San San tức giận nói: “Tôi đã bị đám người đó đánh thành như vậy, ông còn bảo tôi bình tĩnh sao?”

A Quý cung kính nói: “Trần Ninh và Tống Sính Đình quả nhiên là vô cùng đáng ghét, nhưng hai người bọn chúng đã là người sắp chết. Sao đại tiểu thư phải tức giận bọn chúng làm gì?”

Lục San San kinh ngạc: “Ông nói vậy là có ý gì?”

A Quý cười nói: “Đại tiểu thư, cô quên mắt là Chúc gia đã phát lệnh triệu tập đám đệ tử tụ tập ở Trung Hải để giết cả nhà Trần Ninh sao?”

Lục San San sáng hai mắt lên: “Ha, chuyện này đúng là tôi đã quên mất. Nghe nói Chúc Phong Hoa là con trai trưởng của Chúc Khổ Thiền ngày mai sẽ đến đích thân dẫn đệ tử và con cháu của ông ta đến Trung Hải tiêu diệt cả nhà Trần Ninh.”

A Quý cười nói: “Đúng vậy, vậy tôi mới nói Trần Ninh và Tống Sính Đình đều là những người sắp chết, không cần đại tiểu thư phải đích thân ra tay.”

Lục San San gật đầu: “Theo tin tức mới nhất mà tôi nhận được, Giang Nam Phong thực sự đã trao quyền đại lý vắc-xin cho con chó cái Tống Sính Đình đó.”

“Cũng tốt, đợi Chúc gia giết Trần Ninh và Tống Sính Đình, tôi sẽ đến nói chuyện với Giang Nam Phong một lần nữa. Tôi phải có được bản quyền đại lý vắc-xin ung thư gan này!”

A Quý khen: “Ha ha, chúc mừng đại tiêu thư đã có lựa chọn đúng đắn nhất”.

Lục San San căm hận nói: “Tôi đã rất nóng lòng muốn chứng kiến Chúc Phong Hoa phá hủy cả nhà Trần Ninh rồi.”

Lúc này, tỉnh ly Thiên Hải, sân bay.

Một hàng dài xe Mercedes Benzes màu đen xếp thành đoàn giống như hắc long lần lượt đi vào cửa dừng ở cổng sân bay.

“Nhanh!”

“Nhanh!”

Khi đoàn xe dừng lại, những người đàn ông mặc vest đen được đào tạo bài bản xuống xe và tập trung lại.

Chẳng máy chốc, hàng trăm người đàn ông mặc vest đen đã xếp thành hai hàng.

Sau đó, trên chiếc Mercedes-Benz S600I phía trước, một người đàn ông trung niên cao lớn, mắt đại bàng bước xuống.

Người đàn ông này là cha của Chúc Cửu Linh, con trai cả của Chúc Khổ Thiền, đương gia của Chúc gia, Chúc Phong Hoa.

Một ông già dáng người thấp bé như ác quỷ xuất hiện bên cạnh Chúc Phong Hoa, kính cẩn nói: “Đại gia, hàng nghìn chiếc chuyên cơ của Trung Hải đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Chúc Phong Hoa gật gật đầu, lạnh lùng hỏi: “A Quỷ, tất cả đệ tử Chúc gia của chúng ta đều đã tụ tập ở Trung Hải rồi sao?”

A Quỷ cười nói: “Đúng vậy, đã có hàng ngàn đệ tử từ khắp nơi tụ hội về Trung Hải rồi.”

“Bọn họ đang chờ đại gia ngài đích thân tới Trung Hải dẫn bọn họ đi báo thù cho đại thiếu gia.”

Chúc Phong Hoa vô cùng hài lòng ra lệnh: “Lên máy bay xuất phát đến Trung Hải, giết Trần Ninh rửa hận.”