Thiếu Soái Trở Về

Chương 103








Chương 104: Nhận Nhằm Kẻ Xấu Thành Người Tốt

Buổi tối, Đồng Kha nói là vì đã lâu không gặp Tống Sính Đình nênncó rất nhiều chuyện muốn nói.

Cô đòi ngủ cùng với Tống Sính Đình để nói chuyện, đuổi Trần Ninh ra khỏi phòng ngủ chính và để Trần Ninh ngủ trong phòng làm việc.

Trần Ninh có chút bát đắc dĩ những anh cũng không có ý kiến gì.

Ngày hôm sau là cuối tuần, buổi sáng Đồng Kha nhận được một cuộc gọi, sau đó hình như có việc gấp nên vội vàng đi ra ngoài.

Hôm nay, Tống Sính Đình không phải đi làm, vừa vặn là chiếc BMW của cô phải đi bảo dưỡng lần đầu nên cô và Trần Ninh cùng nhau đến cửa hàng BMW.

Lúc trước Lý Kiện Mẫn chỉ là nhân viên thực tập bán hàng, bây giờ đã trở thành quản lý ở đây.

Trần Ninh và Tống Sính Đính có thể nói là quý nhân của cô ấy, vì vậy cô ấy đã đích thân đến chào hỏi Trần Ninh và Tống Sính Đình, đồng thời sắp xếp để xe của Trần Ninh được bảo dưỡng trong thời gian sớm nhất.

Lý Kiện Mẫn mỉm cười nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Chị Trần, anh Trần, việc bảo dưỡng sẽ mắt khoảng 40 phút vì vậy hai người đến phòng nghỉ uống gì đó hay là tôi lái xe dẫn hai người đi dạo?”

Trần Ninh nhìn về phía Tống Sính Đình, Tống Sính Đình mỉm cười nói: “Không làm phiền Lý quản lý, chúng tôi ở chỗ này chờ một lát cũng không sao.”

Lý Kiện Mẫn cười nói: “Vậy được, bên này là phòng nghỉ còn bên kia là phòng triển lãm xe, hai người cứ tự nhiên, nêu có chuyện gì thì cứ nói cho tôi biết.”

Khi Trần Ninh và Tống Sính Đình nghe Lý Kiện Mẫn giới thiệu về khu vực triển lãm, họ đột nhiên chú ý tới một bóng người quen thuộc bên đó, hóa ra là Đồng Kha.

Tống Sính Đình ngạc nhiên nói: “Này, hình như em ấy đang xem xe với một người đàn ông, đó có phải bạn trai của em ấy không?”

Trần Ninh cũng nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Đồng Kha, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi với cái bụng bự, thậm chí còn hơi hói đầu.

Bất kể là về tuổi tác hay là về ngoại hình thì đều nhìn không tương xứng với Đồng Kha.

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi qua đó nhìn một chút xem sao?”

Tống Sính Đình biết rằng cô em họ này từ trước tới nay đều mắt cao hơn đầu, và em ấy chưa bao giờ yêu bất kỳ người đàn ông nào.

Nhưng lần này, em ấy lại lên xe của một người đàn ông trung niên có ngoại hình xấu xí, cô cũng tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra? Vì vậy, cô và Trần Ninh đi về phía phòng triển lãm xe.

Đồng Kha bọn họ đang xem chiếc BMW x7 trị giá hơn một triệu nhân dân tệ, Đồng Kha nhẹ nhàng nói với người đàn ông trung niên đầu hói bên cạnh: “Bảo Lai, chiếc SUV này đủ lớn và nó khá phù hợp với một người có dàng người hơi mập như anh.”

Hóa ra người đàn ông trung niên đó tên là Phùng Bảo Lai.

Sau khi Đồng Kha được cứu vào ngày hôm qua, cô đã tìm mọi cách để tìm ra vị anh hùng đã liều mình cứu cô.

Tiếc là hôm đó cô bị trúng xuân dược nên ý thức mơ hồ, không thể nhìn rõ tướng mạo của vị kia.

Manh mối duy nhất là một chiếc cúc áo cô đã giật được khỏi áo của người kia khi đối phương ôm cô.

Chiếc cúc áo này trông rất đặc biệt, trên đó còn có một ký hiệu đặc thù.

Đồng Kha nghĩ rằng chiếc cúc áo này đặc biệt như vậy thì nó có thể là của một thương hiệu nổi tiếng, thậm chí có thể là quần áo phiên bản giới hạn.

Vì vậy, cô đã tìm một người bạn thợ may có tiếng và chụp ảnh chiếc cúc áo để cho người bạn đó xem.

Đồng thời cô còn nói rõ nguyên nhân tại sao lại tìm chủ nhân của chiếc cúc áo này cho người bạn kia nghe, cô muốn thử xem liệu có thể thông qua sự hiểu biết và mối quan hệ của người bạn để tìm kiến chủ nhân của chiếc cúc áo này không.

Và khiến cô vui mừng đó là sáng hôm nay người bạn kia gọi điện cho cô nói rằng đã tìm được chủ nhân của chiếc cúc áo.

Người bạn kia nói với Đồng Kha rằng chiếc áo có cúc áo như vậy là phiên bản giới hạn của một chiếc áo sơ mi thương hiệu Armani, chỉ có 10 chiếc trên thế giới, một trong số đó là của một người đàn ông tên Phùng Bảo Lai, người này may mắn sở hữu được trong một cuộc rút trúng thưởng.

Người bạn kia còn cho Đồng Kha số điện thoại của Phùng Bảo Lai đề tiện liên lạc.

Đồng Kha kích động liên lạc với vị ân nhân đã dũng cảm cứu cô vào ngày hôm qua, sau khi gặp mặt thì phát hiện hóa ra đối phương là một người đàn ông trung niên đầu trọc khoảng bốn mươi tuổi, lưng rộng eo tròn.

Tuy nhiên, Đồng Kha không có thất vọng vì Phùng Bảo Lai vẫn chưa kết hôn và là người có tính cách chất phác và trung thực.

Theo như Phùng Bảo Lai nói thì hắn ta cũng thích cô, nhưng hắn ta lại cảm thấy tự ti, xấu hỗ vì vậy hôm qua không đợi Đồng Kha tỉnh lại đã lặng lẽ rời đi.

Hơn nữa, áo sơ mi của hắn ta đã bị hỏng do đánh nhau và còn bị mất một chiếc cúc áo nên hắn ta đã vứt nó đi rồi.

Đồng Kha bị Phùng Bảo Lai làm cho cảm động, cô cảm thấy Phùng Bảo Lai là một người trung thực và tốt bụng vì vậy cô không quan tâm đến ngoại hình của đối phương có như thế nào.

Khi thấy Phùng Bảo Lai thậm chí còn không có xe tay ga để đi lại cho nên cô không ngần ngại đến đây cùng Phùng Bảo Lai, trước tiên muốn mua một chiếc xe cho Phùng Bảo Lai.

Phùng Bảo Lai thấy Đồng Kha giới thiệu cho mình chiếc BMW X7 này, ánh mắt hắn ta khẽ sáng lên, nhưng hắn ta xoa tay giả bộ thành thật, do dự nói: “Tiểu Kha, chiếc xe này đắt quá.

Lương tháng của tôi chỉ có máy nghìn tệ, tôi mua không nỗi…”

Đồng Kha lập tức nói: “Anh đang nói cái đó, ngày hôm qua anh đã liều mạng cứu tôi như vậy, tôi dẫn anh đi xem nó thì tất nhiên là tôi trả tiền giúp anh rối.”

Phùng Bảo Lai còn chần chờ muốn từ chối nhưng Đồng Kha lại nói: “Bảo Lai, tôi biết anh có lòng tự trọng rất cao nhưng anh là ân nhân của tôi vì vậy từ nay về sau tôi cũng là của anh, một chiếc xe thì có là cái gì?”

Phùng Bảo Lai cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tiểu Kha, cô nói cô chỉ có một tháng nghỉ lễ, sau đó sẽ trở lại phương bắc làm việc đúng không?”

Đồng Kha cắn cắn môi: “Nếu như anh không muốn tôi trỏ về phương bắc thì tôi có thể ở lại vì anh.”

Phùng Bảo Lai vui mừng khôn xiết khi nghe những lời đó, trong mắt hiện lên một tia gian xảo.

Nhưng khi hắn ta ngắng đầu lên, lại trở lại bộ dạng của một người lương thiện, ân cần nói: “Thật không?”

Đồng Kha gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

Đồng Kha có chút không dám nhìn Phùng Bảo Lai vì chính cô cũng hơi không tự tin.

Từ khi còn là một đứa trẻ, cô đã cảm thấy rằng nếu được anh hùng cứu mỹ nhân thì việc lấy thân báo đáp là điều đương nhiên.

Hôm qua, sau khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, cô rất kích động và háo hức tìm khiến vị anh hùng đã dũng cảm cứu cô.

Nhưng khi tìm thấy Phùng Bảo Lai, cô cũng rất vui vẻ tuy nhiên cô lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng điều không ổn đó là gì thì cô không thể nói rõ.

Lúc này, Đồng Kha nhanh chóng đổi đề tài, cô chỉ vào chiếc BMW x7 bên cạnh, nói với Phùng Bảo Lai: “Bảo Lai, anh có thích chiếc xe này không? Nếu anh thích thì tôi sẽ mua tặng anh.”

Phùng Bảo Lai còn muốn giỏ trò gì đó, nhưng sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói trêu chọc: “Em họ, em muốn mua xe sao?”

Đồng Kha và Phùng Bảo Lai đều sửng sốt, cùng nhau quay đầu lại, bọn họ nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình đang đi tới.

Người lên tiếng vừa rồi chính là Trần Ninh.

Vừa rồi, Trần Ninh và Tống Sính Đình lặng lẽ tiến lại gần và nghe được cuộc nói chuyện Trần Ninh và Tống Sính Đình lặng lẽ tiền lại gần và nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Đồng Kha và Phùng Bảo Lai.

Trần Ninh hiểu ra Đồng Kha đã nhận nhằm tên trung niên đầu trọc này thành ân nhân cứu cô ngày hôm qua.

Tối hôm qua, Tống Sính Đình cũng được Đồng Kha kể lại chuyện xảy ra vào đêm hôm qua.

Lúc này, Tống Sính Đình nhìn về phía Phùng Bảo Lai đang đứng bên cạnh Đồng Kha, người này dáng người cồng kếnh, nhìn thế nào cũng không giống với lời Đồng Kha nói, có thể đả thương mười mấy tên côn đồ, hăng hái làm việc nghĩa, mở một đường máu cứu Đồng Kha ra.

Vì vậy Tống Sính Đình cũng lo lắng nói: “Em họ, vị này là ân nhân cứu em vào ngày hôm qua sao?”

Mặt mũi Đồng Kha đỏ bừng nhưng cô ấy vẫn nhỏ giọng thừa nhận: “Đúng vậy, đây chính là Bảo Lai, người đã đánh bại mười mấy tên côn đồ để cứu em vào hôm qua.”

Phùng Bảo Lai nghe thấy những lời này thì hơi chột dạ nhưng hắn ta vẫn ưỡn ngực lên, làm ra bộ dạng có thể đánh bại mười mắy tên côn đồ là chuyện đơn giản đối với hắn ta.

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên nói: “Một tên béo như thế này thì đi mấy bước còn thở hồn hền thì liệu có thể đánh bại mười mắy tên côn đồ để cứu em được không?”

Đồng Kha trọn mắt nhìn chằm chằm Trần Ninh nói: “Ò, chính anh là một tên vô dung mà dám cười nhạo Bảo Lai sao? Bảo Lai so với anh thì lợi hại hơn rất nhiều, anh ấy có thể đánh thắng một trăm tên chuyên ăn trực như anh.”

Trong lòng Phùng Bảo Lai cũng thầm ghi hận với Trần Ninh vì anh đã phá hư chuyện tốt của hắn ta.

Hắn ta lập tức nhân cơ hội tiến lên một bước, giơ cánh tay mập mạp lên, uy hiếp: “Tên nhóc, tôi không quan tâm anh là ai nhưng nếu anh vu oan cho tôi thì tôi có thể đánh cho anh răng rơi đầy đất đó, anh có tin hay không?”

Phùng Bảo Lai cảm thấy mặc dù hắn ta không phải là cao thủ, nhưng với vóc dáng khổng lồ của hắn ta thì dáng người cửa Trần Ninh chả là gì so với hắn ta cả.

Hắn ta cảm thấy nếu có đánh nhau thì hắn ta chắc chắn sẽ thắng được Trần Ninh, vì vậy hắn ta mới không chút kiêng ky đe dọa Trần Ninh.