Thiếu Soái Sủng Tận Trời: Phu Nhân Thần Côn Có Chút Ngốc Manh

Chương 3




"Mẹ kiếp, các người nhanh chữa cho hắn đi!" Một người đàn ông mặc quân phục, râu quai nón lởm chởm, đang tức giận gầm lên.

Bác sĩ Tây y mặc áo khoác trắng cùng bác sĩ Trung y mặc trường bào đứng bên cạnh cúi đầu run rẩy.

"Một lũ vô dụng, nói ba hoa chích chòe cho lắm vào, bây giờ đánh rắm cũng không dám à?! Trên chiến trường mà gặp phải kẻ hèn nhát như mấy người, tôi đã bắn từng người từ lâu rồi!"

Các bác sĩ sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.

"Đại soái, không phải là chúng tôi không chữa được, mà thật sự hết cách rồi! Hơi thở của thiếu soái rất yếu, tính mạng như treo trên sợi chỉ. Chi bằng.... chi bằng chuẩn bị sẵn một cỗ quan tài?!"

Lời này vừa nói ra, lão gia tức giận đá vào mông mấy người này: "Đồ ngu, đều cút khỏi đây cho ta!"

Các bác sĩ bò ra khỏi phòng như được ân xá.

Cố đại soái trông chờ nhìn ra sân, không khỏi vui mừng khi thấy Trung Bác dẫn theo tiểu nha đầu kia về.

"Cô bé! Cô có thể cứu con trai tôi được không?!"

Thẩm Thu khẽ gật đầu: "Được ạ."

Cố Hồng vui không sao tả được, cô gái này không chỉ xem bói mà còn có thể chữa bệnh nữa à?!

Trên giường, một nam nhân khôi ngô tuấn tú đang nằm nhắm mắt, sắc mặt u ám, không có sức sống.

Thẩm Thu mở mí mắt hắn ra nhìn nhìn, hơi cau mày.

"Những người khác đều đi ra ngoài cả đi, để lại một người giúp đỡ."

Cố Hồng lập tức yêu cầu mọi người ra ngoài, chỉ để lại phụ tá Trương bên cạnh Cố Yến Thần hỗ trợ trong phòng.

"Nến." Thẩm Thu lấy một túi vải màu trắng từ chiếc hộp gỗ nhỏ mang theo ra.

"Hả?" phụ tá Trương giật mình, giữa thanh thiên bạch nhật như này cần lửa làm gì vậy?

"Nhanh lên!" Thẩm Thu mở to mắt.

Phụ tá Trương nhanh chóng chạy đi. Cô bé này còn ít tuổi mà trông có vẻ giỏi đấy!

Phụ tá Trương lấy một que diêm, thắp một ngọn nến đặt lên bàn cạnh giường ngủ, chỉ thấy cô bé mở túi vải ra bên trong có mười mấy cái kim châm.

Anh ta thấy các bác sĩ khi châm cứu đều dùng kim bạc, còn loại kim châm này thật đúng là hiếm thấy.

"Cởi hết quần áo của anh ấy ra." Thẩm Thu ra lệnh.

"Hả? Cởi quần áo?!" Đôi đồng tử của phụ tá Trương chấn động.

"Nhanh lên!" Nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc, khiến anh ta không khỏi phải nghe theo.

Thiếu soái nhà hắn từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch không gần phụ nữ, dù đã 25 tuổi nhưng chưa từng có bạn gái, cũng chưa có người phụ nữ nào nhìn thấy cơ thể của anh.

Nhưng mà bây giờ...

Anh ta thở dài một hơi, tất cả là vì mạng sống, không thể không làm!

"Thiếu soái, nếu ngài tỉnh lại thì đừng có trách tôi đó! Tôi hết sự hết cách rồi huhu!"

Anh ta nhanh chóng cởi quần áo của Cố Yến Thần, cắn răng chịu đựng, đang định đưa tay ra cởi quần lót của anh...

"Này này này..." Thẩm Thu đỡ trán, "Để... để lại quần lót đi!"

Cô nói cởi sạch, nhưng không cần đến mức này, phụ tá Trương cũng quá thành thật rồi! Cô không muốn bị lên lẹo đâu!

Phụ tá Trương chợt dừng lại, thở nhẹ một hơi.

Thẩm Thu chậm rãi se kim châm dưới ánh nến một lúc, sau đó đâm vào giữa lông mày, nhân trung, eo, bụng và hai chân.

Nói đến Cố Yến Thần thì anh không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà thân hình cũng rất xuất sắc.

Cơ bắp săn chắc, đường nét uyển chuyển, bờ vai rộng, eo hẹp cùng đôi chân dài, đúng là một dáng người hoàn hảo!

Thẩm Thu vừa châm cứu vừa nhân cơ hội thưởng thức một phen.

Sau khi châm, Cố Yến Thần không có dấu hiệu tỉnh lại.

Phụ tá Trương lo lắng: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Thẩm Thu nhàn nhã ngồi xuống: "Chờ đợi."

"Chờ đến khi nào?"

Thẩm Thu lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Phụ tá Trương:...

Bên trong không có động tĩnh gì, còn bên ngoài thì đang thảo luận sôi nổi.

Mấy người vợ lẻ đều ở đây, còn có người giúp việc cùng mấy bà già cũng tụ tập xung quanh.

Cô vợ lẻ thứ 7 mới chỉ hơn 20 tuổi, trẻ đẹp, trước đây là minh tinh của nhà hát kịch nhưng bây giờ lại là người được nuông chiều nhất.

Cô ta nũng nịu nói: "Lão gia, thì ra vị cao nhân mà ngài nói chính là cô bé xem bói kia à? Một cô bé nhỏ thì có thể làm được chuyện gì chứ? Đã nửa ngày rồi, mà bên trong vẫn im như vậy, vốn dĩ hơi thở đã yếu ớt lắm rồi, liệu bây giờ mấy người đó có chữa được không?"

"Cô câm mồm đi!" Nhị phu nhân tức giận trừng mắt nhìn: "Cái miệng này của cô, ngay cả người tốt mà cô cũng nguyền rủa nữa!"

"Hừ! Lão gia, tôi cũng đâu có nói sai đâu! Cô ấy còn nói người ta như vậy..." cô vợ 7 ôm cánh tay Cố Hồng, ủy khuất như sắp khóc.

Cố Hồng cau mày, bây giờ ông đã 60 tuổi rồi, đứa con trai duy nhất của ông, hiện đang nắm giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, chính là niềm hy vọng cho tương lai của gia tộc Cố gia. Nếu anh xảy ra chuyện gì, có lẽ Cố gia sẽ chấm hết.

Ông có nên tin tưởng cô bé này không? Cô bé có khả năng xem bói, nhưng việc chữa bệnh cứu người lại không giống như xem bói!

Thấy ông do dự, Nhị phu nhân nhẹ nhàng nói: "Nói chung chúng ta nên yên lặng xem tình huống thế nào chứ?"

Cố Hồng gật đầu, một nhóm người đứng trước cửa sổ, một người liếm một lỗ trên giấy dán cửa sổ, nhẹ nhàng nhìn vào trong.

Khóe miệng Thẩm Thu giật giật, một cái cửa sổ có tận tám lỗ thủng, mấy người này nghĩ cô mù à?

Muốn xem chứ gì cô để bọn họ xem cho đủ thì thôi!

Cô mở cửa một cái rầm, nói: "Muốn xem thì vào trong xem cho rõ này!"

Cố Hồng ngượng ngùng, nhưng vẫn bất chấp hoàn cảnh, cùng nhóm vợ bé bước qua cửa.

Vừa nhìn thấy người trên giường đang trần truồng, các bà vợ bé liền "ây da" một tiếng, quay người đi ra ngoài.

Cố Hồng bảo các bà vợ đợi bên ngoài, trong phòng chỉ có ông và hai người thân tín.

Lúc này, người trên giường khẽ hừ một tiếng, Cố Hồng kinh ngạc, "Như này là tỉnh rồi à?"

Đây là lần đầu tiên ông lên tiếng kể từ sau vụ tai nạn của con trai mình.

Thẩm Thu gật đầu: "Tí nữa bất kể tôi làm cái gì, mọi người cũng không được phát ra âm thanh. Nếu làm được thì ở lại đây, nếu không được thì đi ra ngoài hết cho tôi!"

Cố Hồng vỗ ngực: "Cô yên tâm, ai lên tiếng sẽ được thưởng đậu phộng."

Phụ tá Trương cùng hai người thân tín vừa nghe thấy lời này, nhanh chóng mím chặt miệng.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên giường, chỉ thấy dưới da anh có một khối phồng lên.

Mặt Thẩm Thu biến sắc, đâm thêm một cây châm bạc vào chỗ phồng lên.

Ngay lập tức, khối phình đó dịch chuyển vị trí và di chuyển lên khỏi chân người đàn ông.

Mỗi khi chỗ phình kia di chuyển, người đàn ông lại rên rỉ đau đớn.

Cố Hồng sợ ngây người, đây là cái gì?! Sao nó có thể chuyển động dưới da người được!

Thẩm Thu chăm chú nhìn 'thứ đó', mỗi lần nó bước một bước, cô lại dùng kim châm chặn lại, tựa như muốn hướng nó về phía đầu người đàn ông.

Mấy người khác cũng chưa từng thấy cái này bao giờ, không dám hít thở.

Cuối cùng 'thứ đó' đã đến miệng, Thẩm Thu đột nhiên mở miệng người đàn ông ra, nhét một cái ống tre vào, một vật giống như bọ cánh cứng màu đen chui vào trong ống tre...

Mọi người trợn mắt, toàn thân run rẩy.

Đây... đây là cái quái gì thế này!

Thẩm Thu nhanh chóng đóng nắp lại, lộ ra nụ cười tươi.

"Được rồi." Cô nói xong, liền nhanh chóng rút kim châm ra khỏi cơ thể người đàn ông.

Người đàn ông trên giường rên nhẹ một tiếng, từ từ mở mắt ra, cau mày, sao xung quanh lại nhiều người như vậy...

Sao anh lại cảm thấy trên người lạnh vậy?

Anh rũ mắt xuống liền thấy ngoài chiếc quần lót thì cơ thể mình trần như nhộng, nằm trước mặt mọi người.

Đối với người khác thì không sao, quan trọng là có một cô bé 16 17 tuổi đang đứng ở đây, đang mở to đôi mắt tròn ngấn nước nhìn anh.

Ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, anh tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Thu: "Cô... cô thật không biết xấu hổ!"