\#30
Ngụy Châu vừa dứt lời, tờ giấy xét nghiệm trên tay cô bỗng rơi xuống, trong lòng cô thật sự không dám tin điều này là sự thật, Thiên Ngọc đưa tay lên tai bịt lại, nước mắt cô khẽ rơi xuống, vừa bịt tai lại cô vừa nói:
"\- Không, A Châu! Anh lừa em có đúng không? Sao Ái Tư Lộ có thể là chị gái của em được!"
Thấy cô có chút mất bình tĩnh, Ngụy Châu nhanh chóng kéo ghế ra, chạy lại về phía cô, đưa tay ôm lấy cô, khẽ an ủi:
"\- Ngọc Ngọc, em bình tĩnh nghe anh nói! Anh không lừa em, Ái Tư Lộ chính là chị gái cùng mẹ khác cha của em! Vốn dĩ chuyện này anh định sẽ không nói cho em biết vì anh biết em nghe xong sẽ bị sốc, nhưng nếu anh không nói ra thì có lẽ em vẫn không biết mình vẫn còn một người chị gái!"
Thiên Ngọc bất thình lình gạt tay anh ra, cô đứng lên nhìn anh rồi nói:
"\- Anh biết em sẽ bị sốc nhưng vẫn nói điều này với em, anh có biết điều này đối với em là tàn nhẫn lắm không? Em nói cho anh biết Ái Tư Lộ không xứng đáng để làm chị gái của em, em cũng không hề có người chị gái nào!"
Ngụy Châu cũng nhanh chóng đứng lên, anh đưa hai tay lên nắm lấy vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô khẽ nói:
"\- Em bình tĩnh đi, điều này là sự thật! Ái Tư Lộ thật sự là chị gái..."
Thiên Ngọc nhanh chóng ngắt ngang lời anh, đôi mắt cô đỏ hoe ngước lên nhìn anh:
"\- A Châu, anh đừng nói nữa có được không? Em không cần biết cô ta có là chị gái của em hay không, em chỉ cần biết cô ta là người muốn giết đứa trẻ trong bụng của em, em quyết sẽ không tha thứ cho cô ta!"
Ngụy Châu thấy cô càng lúc càng mệt hơn lúc nãy, anh sợ cô sẽ kích động nên đã nhanh chóng đánh nhẹ vào cổ cô để cô ngất đi. Sau đó, anh cúi người xuống ôm lấy cô vào lòng rồi đi thẳng ra ngoài.
Ngụy Châu lái xe về biệt thự riêng, anh ôm cô lên phòng rồi cầm điện thoại gọi điện cho Mặc Thanh:
"\- Cậu, ngày mai cậu đưa Ái Tư Lộ về lại trụ sở của con đi!"
Mặc Thanh ngạc nhiên, nhanh chóng hỏi lại anh:
"\- Sao vậy? Con muốn tự mình thẩm tra cô ta à?"
Ngụy Châu đứng lên, tiến đến mở cửa ban công ra, anh khẽ nhìn cô ở trong phòng rồi trả lời Mặc Thanh:
"\- Con mới phát hiện ra Ái Tư Lộ là chị ruột của Thiên Ngọc, nên con mới muốn nhờ cậu đưa Ái Tư Lộ về lại trụ sở của con!"
"\- Được, cậu hiểu rồi! Ngày mai cậu sẽ nhờ người giải Ái Tư Lộ về lại trụ sở của con!"
Nghe ông ấy nói xong, Ngụy Châu cúp máy khẽ thở dài. Anh quay người lại thì giật mình khi thấy cô đứng sau lưng mình từ lúc nào rồi, Thiên Ngọc đứng dựa lưng vào thanh ban công, ngước lên nhìn anh nói:
"\- Những lời vừa nãy anh nói với cậu, em đều nghe hết rồi! Ngày mai có thể cho en đi gặp Ái Tư Lộ một chút được không? Em muốn làm rõ chuyện này hơn nữa!"
"\- Nhưng mà lúc ở nhà hàng em rất kích động mà, sao bây giờ lại muốn gặp cô ta rồi, không lẽ em muốn..."
Thiên Ngọc đặt tay lên vai anh, cô khẽ lắc đầu rồi bảo:
"\- Không sao đâu, em nói rồi em chỉ muốn làm rõ chuyện này thêm một chút!"
Ngụy Châu nhìn vẻ mặt của cô có chút đau lòng, anh đưa tay lên kéo cô ôm lấy vào lòng, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi ôn nhu nói:
"\- Được, đều nghe em, nhưng bây giờ nghe lời anh, vào trong nghỉ ngơi đi, anh đi xuống nấu chút đồ cho em ăn!"
"\- Được, lão công của em là tuyệt nhất!"
Nói rồi, Thiên Ngọc khẽ buông anh ra, nhẹ nhàng bước vào trong phòng. Ngụy Châu thở dài rồi mở cửa ban công ra, anh nhỏ nhàng mở cửa phòng bước xuống lầu.
Một lúc sau, Ngụy Châu bước lên phòng đem khay thức ăn lên cho cô. Thấy cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng đánh thức cô dậy:
"\- Ngọc Ngọc, anh làm thức ăn cho em xong hết rồi! Mau dậy ăn chút gì đi, lúc ở nhà hàng em đâu có động đũa vào món nào!"
Do thức ăn mà anh làm rất thơm khiến Thiên Ngọc không thể cưỡng lại mà nhanh chóng ngồi bật dậy, cô đang muốn tự gắp thì Ngụy Châu đã nhanh chóng giựt đũa lại, miệng khẽ cười nói:
"\- Để anh bón cho em ăn!"
Thiên Ngọc môi chu chu nhìn anh khẽ nói:
"\- Nhưng mà em đâu có bị thương gì đâu, anh để cho em tự ăn đi mà!"
Ngụy Châu lắc đầu, anh động đũa gắp miếng thịt cho vào miệng cô rồi ôn nhu nói:
"\- Em không bị thương nhưng mà anh thích bón cho em ăn, em mà không chịu để cho anh bón thì anh đem hết thức ăn xuống phòng bếp à!"
Ngụy Châu giả vờ cầm khay thức ăn đứng lên, Thiên Ngọc vội nắm lấy tay áo của anh, vẻ mặt của cô bắt đầu làm nũng:
"\- Được rồi, anh bón cho em ăn đi!"
Ngụy Châu ngồi xuống bên cạnh cô, anh để khay thức ăn ở trên đùi mình, nhẹ nhàng gắp thức ăn cho vào miệng cô rồi hỏi:
"\- Sao rồi? Mấy món anh nấu, em cảm thấy ngon chứ!"
Thiên Ngọc miệng nhai thức ăn, cô nhắm mắt lại cảm nhận thức ăn ở trong miệng, đột nhiên cô thốt lên:
"\- A Châu, những món này là anh nấu sao? Lần trước thức ăn đặt trước phòng em cũng là do anh nấu!"
Ngụy Châu cần lấy chén canh khẽ nâng tay lên nhẹ nhàng cho cô uống, anh nhẹ nhàng đặt chén canh xuống, khay thức ăn anh cũng đặt trên bàn, anh đưa tay nhẹ nhàng gõ vào mũi cô rồi nói:
"\- Chứ em nghĩ còn ai tình nguyện nấu ăn cho em ăn cả đời hả?"
Nghe câu nói này của anh có vẻ rất tự luyến, Thiên Ngọc tiến sát lại gần mặt anh rồi trêu đùa:
"\- Người hầu đó, họ tình nguyện nấu ăn cho em suốt đời mà! Hơn nữa, em cũng tự nấu ăn cho bản thân suốt đời mà!"
Ngụy Châu nhịn không được khẽ cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô, anh đưa tay gõ nhẹ vào đầu cô rồi lưu manh nói:
"\- Em đó, cái miệng nhỏ này của em cái gì cũng nói được, nếu em không mang tiểu bảo bối thì anh đã muốn cùng em làm một số chuyện rồi!"
Nghe xong câu này của anh, gương mặt cô bất chợt đỏ bừng lên, cô nhanh chóng kéo chăn nằm xuống giường, không dám nhìn thẳng vào anh, cô khẽ nói nhỏ:
"\- Em ăn no rồi, anh đem thức ăn xuống đi! Bây giờ em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ!"
Ngụy Châu khẽ thở dài, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô, cúi người xuống hôn nhẹ lên tóc cô rồi dịu dàng bảo:
"\- Lão bà ngủ ngon!"
Nói xong, anh đứng lên cầm lấy khay thức ăn đem xuống phòng bếp. Sau đó, anh bước lên phòng đi đến tủ quần áo, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm rồi đi ra ngoài lên giường, đưa tay ôm lấy cô ngủ một mạch đến sáng.
Sáng hôm sau, sau khi cả hai ăn sáng xong, Ngụy Châu lái xe đưa Thiên Ngọc đến trụ sở. Cùng lúc này, Tư Lộ cũng vừa được Mặc Thanh đem lại trụ sở, anh đưa tay ra hiệu A Thành đem cô ta xuống phòng tra khảo, Mặc Thanh vừa nhìn thấy cô và anh đã đi đến chào hỏi:
"\- Con đến rồi, Ngụy Châu! Còn đây là..."
Mặc Thanh chỉ tay vào cô rồi ngước lên hỏi Ngụy Châu. Ngụy Châu đưa tay ôm lấy Thiên Ngọc dựa vào người mình, sau đó nhìn ông ấy nở một nụ cười tươi rồi trả lời:
"\- Giới thiệu với cậu, đây là Thiên Ngọc vợ của con! 2 tuần nữa chúng con sẽ tổ chức hôn lễ, thiệp mời con sẽ gửi cho cậu sau!"
Mặc Thanh khẽ nhìn anh mỉm cười, ông ấy đi đến đặt tay lên vai cô rồi nói:
"\- Thiên Ngọc, chăm sóc đứa cháu này của cậu chắc là con cực lắm nhỉ?"
Thiên Ngọc cúi người xuống lễ phép chào cậu rồi nói:
"\- Không cực lắm đâu ạ, anh ấy chỉ hơi vướng và ghen xíu thôi!"
"\- Có lẽ đây là lần đầu tiên nó biết yêu một người nên mới vậy! Được rồi, cậu đi trước đây, hai đứa xuống phòng tra khảo gặp Ái Tư Lộ đi!"
Nói xong, Mặc Thanh nhanh chóng rời đi. Thiên Ngọc quay sang nhìn anh khẽ cười, cô đưa tay véo má của anh rồi chọc ghẹo:
"\- Hóa ra anh chưa yêu ai bao giờ hả? Em là mối tình đầu của anh sao?"
Ngụy Châu nắm lấy bàn tay đang véo má của cô, anh cúi người xuống cụng nhẹ vào đầu cô rồi nói:
"\- Đúng vậy, em là người đầu tiên cũng như là mối tình đầu mà anh yêu sâu đậm!"
Thiên Ngọc nghe xong câu này của anh có hơi bất ngờ, cô đỏ mặt nhanh chóng buông anh ra, quay lại cúi đầu xuống nói nhỏ:
"\- Em...em đi xuống phòng tra khảo đây!"
Ngụy Châu sau khi thấy cô rời đi, anh đưa tay khẽ quẹt môi rồi mỉm cười nói:
"\- Chạy cũng nhanh quá đấy!"
Thiên Ngọc đến phòng tra khảo, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào đó, nhìn thấy trên người Tư Lộ rất nhiều vết thương, cô đi đến gần rồi nói nhỏ vào tai cô ta:
"\- Chào cô, Ái Tư Lộ! Có lẽ cô đã biết tôi là em gái của cô rồi đúng không, vì thế cô mới tìm cách bày trò hãm hại tôi đúng không?"
Tư Lộ dù đang bị thương nhưng vẫn còn sức để đẩy cô ra, cô ta khó khăn đứng lên, nở một nụ cười lạnh, chỉ tay vào cô rồi nói:
"\- Đúng vậy, ai bảo cô có được nhiều thứ mà tôi lại không có! Cô tưởng Ái gia sẽ đối xử tốt với đứa con hoang như tôi sao? Dựa vào đâu mà cô lại sống tốt, còn tôi thì không, người cha của tôi, cô biết không, ông ấy không thương tôi mà nhiều lần đánh đập, hành hạ, la mắng tôi nếu tôi làm trái ý với ông ấy!"
Thiên Ngọc nghe xong câu này thấy rất thương cảm cho số phận của Tư Lộ, nhưng không vì thế mà cô lại tha thứ về những chuyện mà Tư Lộ làm, cô lại gần Tư Lộ, đôi mắt sắc lạnh của cô nhìn cô ta rồi nói:
"\- Cô nghĩ tôi cũng sống tốt sao? Cô không thấy tôi bị đuổi ra khỏi Trần gia chỉ vì lời nói của mẹ kế và đứa em gái kia sao?"
Tư Lộ đưa tay lên muốn bóp cổ cô nhưng cô đã kịp thời nắm lại, cô ta giựt tay cô ra rồi nói:
"\- Không phải mày còn có Nhật gia bên cạnh sao? Đáng lý ra đó cũng là nhà tao, chỉ vì mày mà tao mất hết tất cả!"
Thiên Ngọc khẽ thở dài, đi đến nâng cằm của Tư Lộ lên rồi lạnh lùng nói:
"\- Lúc đó, cha của cô tự nhận rằng mình sẽ nuôi cô thật lớn, ông ta còn tuyên bố mọi chuyện của cô sẽ không liên quan gì đến Nhật gia cả! Dựa vào đâu mà cô nói do tôi mà cô mất hết tất cả!"
"\- Em gái thân yêu à, nếu mày không sinh ra thì bây giờ Nhật gia cũng là của tao rồi!"
Thiên Ngọc nghe xong câu này của Tư Lộ, trong lòng cô đang rất giận muốn đánh cho Tư Lộ tỉnh ngộ lại, nhưng vì thấy cô ta đang bị thương, cô đã thủ hạ lưu tình, cô nhẹ nhàng đi đến nhìn thẳng vào cô ta rồi nói lên từng chữ:
"\- Thứ nhất, tôi sinh ra và lớn lên ở Trần gia, cho dù bên cạnh tôi có Nhật gia nhưng chẳng phải tôi đều tự lập sao. Thứ hai, danh vọng và tiền tài cô đều muốn có, tôi có thể cho cô. Thứ ba, tôi không bao giờ nhận cô là chị gái của tôi, đừng vao giờ nhắc đến bốn chữ em gái thân yêu trước mặt tôi!"
Nói xong, Thiên Ngọc bước ra ngoài. Ngoài cửa, Ngụy Châu đang đứng đợi cô, cô nhanh chóng đi đến nói nhỏ vào tai anh:
"\- A Châu, anh giảm nhẹ tội cho Ái Tư Lộ đi! Đừng nói cho cô ta biết là em giúp cô ta, cho dù em không nhận cô ta là chị gái của em nhưng em làm điều này cũng là vì mẹ, có lẽ bà ấy ở trên trời thấy cô con gái đầu lòng của bà ấy sa vào tội lỗi, chắc hẳn cũng rất buồn!"