\#3
Tống Yên không can tâm, cô ta nhanh chóng với tay lấy ly nước hất vào gương mặt cô nhưng anh nhanh trí chạy tới che chắn cho cô, nên cô ta đã vô tình hất ướt cả áo của anh, Ngụy Châu tức giận quay lại quát cô ta:
"\- Cô đủ rồi đó, Tống Yên!"
"\- Thì sao? Anh nói với mẹ em à, anh nghĩ em sợ chắc?"
Ngụy Châu định nói nhưng Thiên Ngọc đã chắn tay trước mặt anh, lắc đầu ám hiệu với anh rằng chuyện này cô giải quyết được. Cô cười lạnh nhìn thẳng vào mắt của cô ta rồi nói:
"\- Tống tiểu thư chắc hẳn biết rất rõ về chồng của tôi nhỉ? Lại còn biết tôi phẫu thuật thẩm mỹ nữa, xin lỗi chứ cô sai rồi, gương mặt tôi từ trước đến giờ chưa từng động đến dao kéo, nói không phải là tôi tự đề cao bản thân, gương mặt của tôi 100% là xinh đẹp hơn cô!"
Tống Yên vẫn chưa buông bỏ suy nghĩ rằng cô không hề động đến dao kéo, cô ta tiến lên đằng trước bóp mạnh vài mũi rồi đến mặt cô khiến cô đau đớn, anh nhanh chóng đẩy cô ta té xuống đất, cặp mắt giương lên lạnh lùng nhìn cô ta:
"\- Tôi nói này, cô mà còn làm như thế nữa là tôi cho người đưa cô thẳng đến trụ sở để làm việc với cô nha!"
Thiên Ngọc lần này tức giận thật rồi, cô tiến lên phía trước, kê sát gương mặt cô để cho cô ta nhìn rõ, sau đó cô nở một nụ cười khinh bỉ rồi nói:
"\- Chạm vào mặt tôi rồi, chắc Tống tiểu thư tin là tôi không động đến dao kéo rồi chứ! Nhưng mà hình như mặt của Tống tiểu thư có gì đó không đúng nha!"
Tống Yên giật mình, nhanh chóng đưa tay lên sờ vào mặt cô ta rồi quay qua hỏi cô:
"\- Mặt tôi bình thường mà, không đúng chỗ nào?"
Thiên Ngọc đưa tay lên sờ vào mũi của Tống Yên rồi nói:
"\- Mũi của Tống tiểu thư bị lệch rồi!"
Tống Yên giật mình sờ lại mũi rồi chỉnh nó lại, Thiên Ngọc khoanh tay đứng nhìn, nhướng mày lên rồi lên tiếng:
"\- Vậy Tống tiểu thư đã từng phẫu thuật thẩm mỹ à?"
Tống Yên xấu hổ, ôm mặt nhanh chóng chạy ra ngoài. Thiên Ngọc thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống ghế thì thấy anh đã nhìn cô từ nãy giờ rồi, đồ ăn lúc này cũng đã được phục vụ đem lên, anh gọi khá là nhiều món khiến cô cũng ngạc nhiên:
"\- Anh gọi nhiều món như thế làm sao chúng ta ăn hết được!"
Ngụy Châu cầm đũa lên gắp cho cô miếng cá, anh khẽ cầm chén canh lên đưa cho cô rồi bảo:
"\- Em ốm quá nên anh bồi bổ cho em, nếu ăn không hết thì chúng ta đem về cho Hạt Đậu ăn!"
"\- Hả? Hạt Đậu?"
Trong biệt thự, anh có nuôi một bé mèo có tên là Hạt Đậu nhưng vẫn chưa nói cho cô biết, Ngụy Châu mỉm cười rồi lấy điện thoại ra mở hình Hạt Đậu cho cô xem:
"\- Đây là Hạt Đậu của chúng ta! Nó đáng yêu giống như em vậy!"
Thiên Ngọc chăm chú nhìn ảnh Hạt Đậu mà không để ý đến lời nói của anh, biết mình bị bơ, anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
"\- Hạt Đậu đáng yêu giống như lão bà của anh vậy!"
Vành tai của Thiên Ngọc bắt đầu đỏ lên, ngước mặt lên nhìn anh thì khẽ vô tình chạm nhẹ vào môi anh khiến cô lại càng xấu hổ hơn, được cô vô tình hôn trúng, Ngụy Châu liếm môi rồi nhìn cô lưu manh nói:
"\- Vợ hôn anh nên anh lại thưởng cho em một cái hôn nữa nha!"
"\- Không...không cần đâu!"
Đang định chọc cô nữa, thì anh nhận được điện thoại của Mặc phu nhân \- mẹ của anh gọi đến, anh đưa tay lên ám hiệu cô đừng lên tiếng rồi bắt máy lên hỏi bà:
"\- Mẹ gọi con có chuyện gì sao?"
Mặc phu nhân đầu dây bên kia đang nhâm nhi uống tách trà, bà khẽ đặt tách trà xuống rồi hỏi anh:
"\- Nghe nói con kết hôn rồi!"
Anh khó hiểu hỏi lại bà:
"\- Sao mẹ biết?"
"\- Có chuyện gì mà mẹ không biết được! Tống Yên nó mới gọi điện bảo mẹ là con với vợ con ức hiếp nó kìa!"
Ngụy Châu sờ trán, rồi ngước lên nhìn cô, sau đó lên tiếng bảo:
"\- Tụi con chỉ mới đăng kí kết hôn hôm nay thôi! Mà mẹ nói tụi con ức hiếp Tống Yên à, là cô ta gây chuyện trước nói là vợ con phẫu thuật thẩm mỹ nên tụi con mới tìm cách dạy dỗ cô ta!"
Mặc phu nhân với Mặc lão gia trước nay tưởng anh sẽ không lập gia đình, bà thấy anh quan tâm đến cô nên cũng yên tâm hẳn ra, bà lên tiếng bảo anh:
"\- Được rồi, không nói chuyện của Tống Yên nữa! Chiều nay con dẫn con dâu mẹ về biệt thự chính của Mặc gia ra mắt đi!"
"\- Sao lại gấp thế mẹ?"
Bà lên tiếng mắng nhẹ nhàng anh:
"\- Con còn dám nói, nếu Tống Yên không nói, mẹ cũng không biết là con đã kết hôn đâu! Không nói nhiều nữa, bằng mọi giá chiều nay mẹ phải thấy mặt hai đứa!"
Nói rồi, bà nhanh chóng cúp máy. Ngụy Châu nhìn cô ủy khuất, Thiên Ngọc bỏ đũa xuống khi thấy vẻ mặt anh như thế, cô lo lắng hỏi anh:
"\- Có chuyện gì thế?"
Ngụy Châu khẽ nắm lấy tay cô rồi nói:
"\- Mẹ bảo anh chiều nay đưa em về biệt thự chính để ra mắt với mọi người!"
"\- Em còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm, được rồi, chiều nay 17 giờ anh đến đón em ở quán cà phê đối diện công ty em nha!"
Ngụy Châu mừng rỡ gật đầu đồng ý với cô. Sau đó, cả hai dùng cơm rất vui vẻ. Dùng bữa trưa xong, anh lái xe đưa cô về công ty, còn anh quay trở lại trụ sở.
"\- Chị, ai mới vừa đưa chị đến công ty vậy?"
Vừa mới bước vào công ty, Thiên Ninh đã đứng trước cửa rồi hỏi cô. Thiên Ngọc nghe thấy giọng nói của cô ta, quay lại mỉm cười nói:
"\- Chỉ là một người bạn mà thôi, hôm nay anh ấy mới về nước!"
Thiên Ninh tiến lại gần Thiên Ngọc, gương mặt cô ta kề sát lại gương mặt cô, nở nụ cười khinh bỉ rồi nói:
"\- Chị nên nhớ, chị và anh Hiểu Đình sắp kết hôn rồi, đừng làm gì có lỗi với anh ấy!''
"\- Chị biết rồi, không cần em phải nhắc!"
Nói rồi, cô một mạch bước vào trong phòng họp. Cuộc họp bắt đầu nói về việc làm MV mới cho các ca sĩ của công ty, trong MV này, Hiểu Đình muốn đưa Thiên Ninh lên làm ca sĩ chính nhưng đến trưa đột nhiên phía bên đầu tư muốn Thiên Ngọc làm ca sĩ chính, buộc lòng Hiểu Đình phải cho Thiên Ninh xuống làm ca sĩ phụ trong MV lần này.
Sau cuộc họp, cô mệt mỏi đi ra khỏi phòng họp. Thấy trong công ty không còn gì để làm nữa, cô mở bluetooth kết nối với thiết bị nghe lén đặt trong phòng giám đốc, khẽ đeo lên tai mình nghe thử xem đôi tra nam tiện nữ đó đang nói gì.
"\- Hiểu Đình, sao anh hứa với em MV lần này cho em làm ca sĩ chính mà!"
Giọng nói õng ẹo của Thiên Ninh khiến cho cô nghe thấy mà phát tởm. Cô cố gắng nghe thử xem Hiểu Đình nói gì, Hiểu Đình bên đó đang vòng tay qua eo của Thiên Ninh, giọng cưng chiều nói:
"\- Không phải anh không cho em lên làm ca sĩ chính mà vừa nãy, bên phía đầu tư MV lần này muốn Thiên Ngọc lên làm ca sĩ chính, em nghĩ anh muốn đưa cô ta lên làm ca sĩ chính lắm à!"
Thiên Ngọc nhẹ nhàng tháo tai nghe bluetooth ra, cô cầm điện thoại đứng lên đi vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho anh:
"\- Chuyện MV lần này là anh nhờ bên phía đầu tư giúp em à!"
Ngụy Châu cầm xấp tài liệu sắp xếp lại, để điện thoại ở chế độ mở loa rồi trả lời cô:
"\- Đúng rồi! Cho em biết, nhà đầu tư cho MV của em lần này là Mặc Ngụy Niên \- em trai của anh, nó nói nó cũng muốn giúp sức cho chị dâu của nó!"
Cô.ngạc nhiên khi biết nhà đầu tư lần này là Mặc Ngụy Niên, cậu ấy nổi tiếng là nhà đầu tư cho các MV khác rất là hào phóng, chỉ cần cậu ấy muốn ai lên làm ca sĩ chính thì không ai dám cãi lại. Thiên Ngọc đầu dây bên đây khẽ gượng cười, bảo lại anh:
"\- Hả? Vậy em cũng cần phải cảm ơn cậu ấy rồi!"
"\- Không cần đâu, anh chuyển lời giúp em rồi! Dù gì chiều nay em cũng gặp cậu ấy mà!"
"\- Vâng, cũng gần 5 giờ rồi! Em đi chuẩn bị trước rồi đợi anh nha!"
Nói rồi, cô cúp máy. Anh cũng chỉnh chu lại quần áo thì A Thành đứng trước cửa phòng làm việc của anh gõ cửa, anh chi gọi cậu ấy vào, A Thành hấp tấp chạy vào báo:
"\- Sếp, bên phía Trịnh Thiên vừa báo đã bắt được tên tội phạm Hàng Nhất rồi!"
"\- Được rồi, cậu theo lệnh tôi ra lệnh mọi người bên đó nhốt hắn ta vào phòng tra khảo đặc biệt, hắn không khai đúng sự thật cứ việc dùng cực hình với hắn ta!"
A Thành đưa tay để lên đầu nghiêm chỉnh, chấp hành lệnh của anh rồi cậu ấy đi ra ngoài gọi điện thoại cho Trịnh Thiên. Anh cũng thở phào nhẹ nhõm rồi cầm theo áo khoác chạy ra ngoài, quên mất trên người anh vẫn còn bộ quân phục, Ngụy Châu ghé vào trung tâm thương mại tùy tiện chọn lấy một bộ vest, nói là tùy tiện chứ anh chọn bộ vest đẹp nhất trung tâm. Trong bộ vest này, anh lại càng toát lên vẻ đẹp trai của mình, anh khẽ nhìn sang bộ váy trắng treo bên cạnh trông rất hợp với khí chất cho cô, nên đã mua luôn bộ đó.
Mua đồ xong, anh lái xe thẳng đến quán cà phê đối diện công ty giải trí Vũ Đình. Vừa nhìn thấy cô bước vào xe, anh đã ngả người ra phía sau lấy bộ váy cho cô rồi nói:
"\- Em ra ngoài sau thay bộ váy này đi!"
Cô đang định cầm lấy bộ váy để thay nhưng ngập ngừng nói với anh:
"\- Anh...anh ra ngoài che chắn giúp em được không?"
Biết là cô đang xấu hổ, anh chấp thuận nhanh chóng đi ra ngoài xe để cô thay đồ.
Một lát sau, bên trong xe, cô bắt đầu lên tiếng:
"\- Em thay xong rồi, anh vào đi!"
Anh dựa cửa xe hơi lâu đến nỗi tê chân luôn, nghe giọng nói của cô, anh bắt đầu đứng chỉnh lại quần áo rồi bước vào xe, nhìn thấy cô trong bộ váy này quá xinh đẹp, khóe môi anh khẽ cong lên rồi nhìn cô nói:
"\- Tiêu rồi, bộ váy này làm vợ anh xinh đẹp quá! Làm sao đây, tự nhiên không muốn đưa em về biệt thự chính nữa!"