Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 87: Đêm đầu tiên (H)




An Kỳ ngồi lên người Hạo Thạc, cô mở từng cúc áo để lộ chiếc áo yếm bên trong, hai tay chạm lên mặt của Hạo Thạc, bảo rằng có cách để anh thoát khỏi tình trạng của bây giờ là hai chúng ta hãy làm tình đi.

Hai má của An Kỳ đỏ lên vì gượng, nhưng vì cô là người hiện đại nên đã được học qua lớp dạy về vấn đề tình dục, chỉ là học lý thuyết nên chưa bao giờ có cơ hội thực hành. Vậy nên An Kỳ sẽ là người chủ động

Hạo Thạc nghe xong liền lật An Kỳ nằm xuống giường, cục diện thay đổi hoàn toàn. Anh nhanh tay cởi bỏ hết áo của mình, An Kỳ chạm vào cơ thể cường tráng của y, tim cứ đập liên hồi.

" Ta xin lỗi, nhưng đây là điều mà ta đã muốn làm với em từ lâu, vì ta muốn em mãi mãi là của ta. Nhưng ta lại không muốn vấy bẩn một cô gái như em, An Kỳ! Ta thật sự rất yêu em! "

" Em cũng rất yêu ngài, nào đến đây đi! " An Kỳ choàng lấy cổ Hạo Thạc và bất đầu hôn nhau. Một nụ hôn nóng bỏng chưa từng có trước đây, cô còn có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.

Hạo Thạc cắn nhẹ một cái vào cổ của An Kỳ, từ từ là vùng xương quai xanh, vai. Anh ném chiếc áo yếm của cô xuống sàn, ngực của An Kỳ bằng lòng bàn tay Hạo Thạc, không nhỏ cũng không quá to, anh nắn nó một cách nhẹ nhàng làm cô rên rỉ như một chú mèo con.

Y phục trên người An Kỳ cũng đã bị lột sạch hoàn toàn, cô có chút ngại ngùng. Nếu cứ để cho Hạo Thạc tùy ý thì thật không công bằng, cô liền ngồi dậy và gở cúc quần của anh.

Cứ tưởng kích thước bình thường, nhưng nào ngờ nó lại là một cây kiếm khủng, chắc cũng phải tầm 16-18 cm, quá dài so với nam nhân bình thường.

" Em biết ngài là người... người trong quân đội luyện tập thể chất nhiều, nhưng với cái này thì... Chắc tới cuốn họng luôn quá! " An Kỳ nuốt nước bọt.

" An Kỳ, em định làm gì vậy? "

Mí mắt của An Kỳ cong lên, cô sẽ khai sáng cho anh một cách thức mới. Cô bất đầu đưa nó vào miệng, tay vén tóc lên một bên vành tai. Đầu ngụp lên ngụp xuống, quả nhiên là nó vừa đủ miệng của cô, phải thở bằng mũi. Bên trong đầu lưỡi cũng đánh nhẹ nhàng.

Thấy Hạo Thạc rùng mình chắc cũng sắp ra nên An Kỳ đã nhả, một tràn nước màu trắng bắn lên mặt cô, thậm chí còn vươn vãi xuống giường. Có vẻ quan hệ bằng miệng của cô tiến triển suôn sẻ

Anh lấy khăn lau cho An Kỳ, cô nằm xuống rồi nói hãy mau vào bên trong thì dược tính mới mau chóng được hóa giải. Vì là lần đầu nên rất khó để đưa vào, An Kỳ đau đớn nhăn mặt, bấu chặt hai bên cánh vai của Hạo Thạc

" Hay là ta dừng lại, nhìn em đau như vậy "

" Không... ngài hãy tiếp tục đi ạ! " An Kỳ lắc đầu.

Lay hoay mãi thì mới vào được, Hạo Thạc nhấp từng cái nhẹ nhàng, cơ thể hai người đầy mồ hôi và hơi thở nóng. An Kỳ không nhịn được mà rên i ỉ, vì là nửa đêm rồi nên chẳng ai nghe hết.

Ban đầu có hơi đau thật nhưng dần cũng quen, Hạo Thạc làm nhịp độ nhanh hơn, hai người hôn nhau. An Kỳ cũng chính thức mất đi cái gọi là trinh tiết cho người mà cô yêu nhất. Thằng nhỏ này phải nói là vừa dài vừa to nên rất dễ dàng chạm đến nơi sâu nhất

" Hạo Thạc, ngài làm nhanh quá...! Ah.. ah! "

" An Kỳ, ta sắp... "

" Em...em sẽ nhận hết tất cả từ ngài...! " An Kỳ ôm chặt Hạo Thạc, cô cảm nhận một thứ gì đó đang tràn lan trong phần bụng dưới của mình.

Cả hai đều thở hổn hểnh vì mệt, cứ nghĩ Hạo Thạc sẽ dừng lại và đi ngủ nhưng không... xuân dược vẫn còn phát tát nên anh liền lật An Kỳ nằm sấp, kéo hông của cô lên và tiếp tục làm.

" Ta xin lỗi An Kỳ, nhưng cơ thể ta vẫn còn cảm thấy rất nóng! "

" Ah... không... không sao! Ngài cứ làm cho đến khi dược tính bị giải hoàn toàn! " An Kỳ dường như đã bị mất trí rồi, cô mặc cho Hạo Thạc dày vò cơ thể mình, chẳng phải do chuyện này khiến cô nhận được khoái cảm chưa từng có trước đây.

...•.:°❀×═════════×❀°:.•...

Ánh sáng rọi vào căn phòng, tiếng chim kêu chíp chíp, An Kỳ mở mắt và thấy Hạo Thạc đang ôm mình say ngủ, gương mặt này phải nói là tuyệt phẩm nhìn hoài không chán. Nhưng hai chân của cô lại mỏi vô cùng, toàn thân như muốn rả rời, hình như là 1-2 giờ sáng mới chịu dừng

An Kỳ nhớ lại đêm qua nồng cháy như vậy, bản thân cũng chịu đựng giỏi thật. Thấy Hạo Thạc vẫn còn ngủ nên cô rón rén bước xuống giường, nhưng lại bị anh ôm eo.

" Trời sáng rồi, chúng ta nên mặc đồ vào đi ạ! Để người khác thấy sẽ không hay đâu! "

" An Kỳ... đêm qua đều là lần đầu tiên của hai chúng ta. Có vẻ là do xuân dược nên ta không kiểm soát được hành vi của mình. Em ổn chứ? "

" Ngài thấy em vẫn đi được là tất nhiên em ổn rồi! "

Hạo Thạc và An Kỳ mặc đồ vào, đột nhiên anh lại ngỏ ý muốn đi tắm, nhưng mà là hai người sẽ tắm chung. Bồn tắm nước nóng cũng đã được chuẩn bị sẵn, dù gì cũng đã thấy cơ thể của nhau nên không còn ngại nữa.

" Nước vừa đủ nóng! Thoải mái quá! " An Kỳ dựa đầu vào phần ngực của Hạo Thạc, thì ra đây chính là cảm giác được tắm cùng người yêu, nhưng mà bên dưới cứ bị cấn cấn. Không phải chú voi khổng lồ lại lên bản đôn rồi chứ

Anh hôn vào ngáy của An Kỳ, đôi tay hư hỏng lại muốn xoa ngực cô, se se đầu ti. Nó mềm mại và vừa tay, cô cũng không nói gì mà ngồi im để Hạo Thạc tung hoành, kế tiếp lại hôn nhau. Đối với anh thì cô như một chất gây nghiện, đã dính vào rồi thì khó mà thoát ra được.

Bàn tay của Hạo Thạc từ từ di chuyển xuống dưới, những ngón tay thon dài chơi đùa với cô bé nhỏ, An Kỳ lấy tay che miệng để không phát ra âm thanh.

" Ah... Hạo Thạc... ngài dừng lại đi mà! Nếu còn tiếp tục em sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy đó ạ! hức...! " An Kỳ không thể cầm cự nổi khoái cảm được nữa. Cứ cái đà này, cô sẽ phải bị " làm phiền " bởi nam nhân này dài dài, nhưng lại chẳng từ chối được.

" An Kỳ, giờ thì em mãi mãi là của ta, cứ yên tâm! Ta sẽ chịu trách nhiệm cho việc làm của mình! "

" Em mong cuộc sống sau này của hai chúng ta sẽ yên ổn không có sóng gió, vì ở nơi này em chỉ tin tưởng mỗi mình ngài thôi! "

...•.:°❀×═════════×❀°:.•...

Tiểu Ngọc cứ thấy An Kỳ thở dài như kiểu mệt mỏi lắm, lúc nãy cô ấy một hai đòi mặc y phục có cổ cao dù trời hôm nay cũng rất oi bức. Mẹ đã dặn với cô rằng đừng hỏi vì sao An Kỳ lại muốn mặc như vậy.

Cô lo lắng là sau đêm qua, bản thân đã hoàn toàn thuộc về thiếu soái. Đột nhiên nhớ lại thấy hơi xấu hổ, công nhận ngài ấy có cơ thể đẹp, hàng khủng mà sinh lý cũng cao nữa. Người đàn ông như vậy là quá hoàn hảo không phải sao?

Tiểu Ngọc thì quá ngây thơ để hỏi, nên là An Kỳ cho gọi dì Hoa vào, nhìn vẻ mặt chúm chím cười của bà ấy thì chắc chắn y đã biết rồi vì khi nãy dì Hoa có vào dọn phòng của cô, vậy nên cũng không lòng vòng

" Dì Hoa, liệu sau đêm qua thì tôi sẽ mang thai không ạ? " An Kỳ sờ thử bụng mình

" Để tôi xem nào, cũng có thể có hoặc có thể không. Em họ của tôi sau khi sinh đứa đầu thì tận 5-6 năm sau mới tiếp tục sinh thêm đứa thứ hai, dù không dùng biện pháp để tránh thai. Con cái là thứ trời cho, nếu may mắn thì nó sẽ đến với mình. Thiếu phu nhân, đã vất vả rồi ạ! "

" Vâng, tôi biết rồi! " An Kỳ gật đầu, mà có thai thì càng tốt, gen ngon ghẻ như vậy thì tiếc gì lại không nhân giống, liệu sau này sẽ xuất hiện thêm một tiểu Hạo Thạc chứ?

An Kỳ nói với dì Hoa nên giữ bí mật, không được để ai biết dù cho người đó có là Tiểu Ngọc. Sau khi được giải tỏa thì cô cũng thấy nhẹ nhàng đi nhiều, quả nhiên nói chuyện với dì Hoa vẫn là tuyệt nhất.

Hôm nay, Vấn Thiên thấy thiếu soái đi làm trễ hơn bình thường, thần sắc cũng rất tốt, có vẻ tâm trạng vui vẻ. Thậm chí một sĩ quan cấp thấp khi nãy phạm lỗi mà ngài ấy cũng không phạt, chỉ hơi mắng lớn tiếng.

" Thiếu soái, ngài đang có chuyện gì vui ạ? Cho tôi xin mạng phép tò mò được không? " Vấn Thiên đem trà cho Hạo Thạc sẵn tiện hỏi.

" Hình như ta nhớ... ngươi và Uyển Đình đã thành thân rồi nhỉ? Vậy thì ngươi cũng biết! "

Một dấu hỏi to đùng rơi xuống đầu của Vấn Thiên, trả lời như không trả lời, rốt cuộc là vì sao? Có tiếng gõ cửa, anh đi ra mở thì người đó là Trình Mẫn, Vấn Thiên cúi đầu chào.

" Xin kính chào đốc quân phu nhân! "

" Ừm! Vấn Thiên, ngươi ra ngoài một chút được không? Ta có việc muốn nói chuyện riêng với thiếu soái! "

Vấn Thiên gật đầu, anh làm theo lời của Trình Mẫn. Nhìn thấy mẹ mình, Hạo Thạc không có chút biểu cảm, có vẻ Trình Mẫn thấy hơi bức rức nhưng bà là người có lỗi.

" Thạc nhi, ta xin lỗi, chỉ là ta...! "

" Thôi đủ rồi mẹ ạ! Con không có lời nào để nói với mẹ nữa đâu... Con chẳng thể ngờ rằng một người làm mẹ lại đi chuốc xuân dược con trai mình, nếu để bà nội và cha biết được thì họ sẽ nhìn người bằng ánh mắt gì đây? " Hạo Thạc ngắt lời của Trình Mẫn, anh không thể hiện sự tức giận mà đáp lại một cách điềm tĩnh.

" Ta biết đó là một việc làm sai trái, ta đã làm mà không suy nghĩ! " Trình Mẫn che mặt.

" Cũng may có người giúp con hóa giải dược tính. Mẹ! Đừng tự trách mình nữa, trong chuyện này con cũng cảm ơn người một phần! "

" Là ai đã giúp con? "

" Chẳng ai khác ngoài An Kỳ cả! Để con đoán xem, người mà mẹ sắp xếp sau khi con ngấm thuốc là Vân Kim Mỹ đúng không? "

" Cũng may con vẫn còn đủ tỉnh táo để về nhà với An Kỳ, con đã phá hỏng kế hoạch của mẹ rồi nhỉ? " Hạo Thạc nhếch môi, Trình Mẫn bàng hoàn đến độ đứng không vững.

" Dương Hạo Thạc, con đúng là bị điên thật rồi! " Trình Mần xoay người rời đi, đáng lý người phải được ôm ấp trong vòng tay con trai bà là Kim Mỹ chứ không phải ả tiện nhân đó.

Hạo Thạc ngồi trên ghế rồi ngã người về sau, anh thở dài rốt cuộc làm cách nào để mẹ anh chấp nhận An Kỳ, và Vân Kim Mỹ tại sao lại khiến bà ấy tìm mọi cách biến cô ta thành vợ của anh như vậy. Nghĩ nhiều chỉ khiến đau đầu, việc duy nhất bây giờ anh nên làm là bảo vệ An Kỳ khỏi mấy trò ma quái của bọn họ

...•.:°❀×═════════×❀°:.•...

Tố Nhiên cũng vừa mới sinh hôm qua, là sinh non trước một tháng. Trương Hằng hạnh phúc không nói nên lời khi mà đó là nữ nhi, cả Hạo Thạc và An Kỳ đều đến thăm mẹ con Tố Nhiên.

Trương trưởng lão cũng rất vui, một hai muốn mở tiệc linh đình vì Trương gia chính thức có tằng nữ tức là cháu chắt gái

Nhưng Trương Cẩn Mai lại cản vì hãy đợi đến đầy tháng cứng cáp hơn hãy tổ chức cũng không muộn. Cháu cũng vừa ra đời nên còn yếu nên ồn ào quá sẽ bị ảnh hưởng.

Cả nhà ai cũng mừng nhưng chỉ có một người không vui đó là Kim Tịch Nhan, có lẽ sau chuyện này mẹ chồng sẽ tiếp tục gây áp lực lên cô. Chỉ là một đứa cháu thôi thì có cần làm quá lên vậy không?