Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 76: Sinh thần thị trưởng




" Thiếu soái hãy thử món râu mực xào tỏi ớt này đi, rất ngon đó nha! " Hàn Tín gắp vào bát cho Hạo Thạc, hai người cụng ly.

"... "

" Ngài có biết dạo gần đây ngài trở nên kỳ lạ lắm không? Ngày nào đi làm mà cũng bị áp lực chắc tôi chết mất thưa thiếu soái? "

" Tại sao? Ta vẫn đối xử với các ngươi như bình thường mà, ngươi và Vấn Thiên có gì bất mãn à? " Hạo Thạc cau mày.

" Để tôi đoán xem nào... Có vẻ thiếu soái bị tác động bởi vì An Kỳ cô nương đã rời bỏ ngài. Kinh nghiệm yêu đương thì tôi đây đầy mình, nếu ngài muốn lời khuyên thì tôi sẽ sẵn lòng...! "

Hạo Thạc nhanh chóng bác bỏ, việc An Kỳ đi hay rời là chuyện của y, không liên quan đến anh. Nhưng Hàn Tín có vẻ chẳng mấy tin tưởng.

" Thế thì thiếu soái thấy An Kỳ ở gần cùng một nam nhân ngài sẽ có cảm nhận gì? Tức giận? Hay bực bội. Tất cả được gọi chung là " ghen " tức là thiếu soái đang ghen đó! "

" Ghen? Không thể nào, ta chưa bao giờ có biểu hiện đó cả! " Hạo Thạc nhếch môi, anh uống ực một ly. Hàn Tín chỉ lắc đầu khi mà vị nam nhân này lại ngốc nghếch trong tình yêu như vậy.

Hàn Tín bảo rằng bản thân cũng đang yêu một nữ nhân, tuy rằng lúc đầu chỉ tính chơi qua đường, nhưng ngày càng cô ấy lại khiến anh mê đắm, cũng vì sự ngọt ngào, tốt bụng và vui tính đã làm cho Hàn Tín thật sự thay đổi suy nghĩ, trở nên thật nghiêm túc hơn.

" Tôi chỉ bảo vậy thôi, còn thiếu soái nghĩ sao thì nghĩ. Nhưng mà có vẻ ngài đã yêu An Kỳ cô nương rồi đó! "

" Vớ vẫn! " Hạo Thạc vẫn mặt lạnh đáp, Hàn Tín đành bó tay khi mà những điều cần nói anh cũng đã nói hết rồi.

Kết thúc buổi nhậu, mạnh ai về nhà nấy. Lúc này phủ đã tắt đèn, vì không muốn làm phiền dì Hoa đang ngủ nên Hạo Thạc tự mở cửa đi vào, tự mình tắm rửa thay y phục. Anh đốt đèn trong thư phòng, bên ngoài chỉ có một màu đen tĩnh lặng.



Hạo Thạc nhìn xuống căn nhà nơi đã từng là chỗ ở của An Kỳ, từ khi cô đi anh đã không có lấy một ngày vui vẻ. Trở về với lúc trước mọi người trong phủ thấy Hạo Thạc chỉ biết hạ mình cúi đầu, chứ không có ai nói chuyện thoải mái với anh như An Kỳ.

" Thiếu soái, ngài đúng là kẻ độc ác! Chỉ biết tìm mọi cách phạt tôi thôi "

" Thiếu soái, đây là món ăn tôi mới nghĩ ra này, ngài có muốn dùng thử không? Đảm bảo ngon hơn đồ A Tây nấu luôn đó! "

" Thiếu soái, cảm ơn ngài rất nhiều vì đã cho tôi một ngày sinh nhật đáng nhớ! "

" Thiếu soái... "

" An Kỳ... Ta muốn cô quay lại! " Hạo Thạc lẩm bẩm trong miệng, chợt anh nhớ lại lời của Hàn Tín. Giờ không thể phủ nhận được nữa, bản thân anh đã thật sự yêu An Kỳ, phải chi nhận ra sớm hơn thì đã có thể níu giữ cô ấy ở lại

...•.:°❀×═════════×❀°:.•...

Sau mấy ngày làm quen công việc thì An Kỳ cũng đã được tự chào đón khách, quả nhiên người đến đây toàn là các tay lắm tiền của, các phu nhân, tiểu thư giàu có, hay các quý ông mua cho " bé đường " của họ.

Vì đây cũng được xem như là một sở trường của An Kỳ, nên cô tiếp thu và chào hàng rất nhanh, cũng đã có vài người khách đồng ý mua trang sức mà An Kỳ giới thiệu. Đến Hồng Giao Đức cũng có lời khen, Hạo Hiên tự tin quả nhiên không nhìn nhầm người

Tối hôm đó, An Kỳ vẫn quét dọn lại cửa hàng rồi mới đóng cửa, mọi người đều đã về. Hạo Hiên mua cho cô hẳn một con gà chiên và ít xôi cho bữa tối.

Sau khi dùng bữa thì An Kỳ đi lên gác để ngủ vì chẳng có gì để làm nữa, không có ai nói chuyện tán dóc nên cũng buồn chán. Đến nửa đêm An Kỳ lại bị giật mình bởi tiếng động lạ dưới nhà, cô liền bật dậy.

" Không... không lẽ có trộm, chà gan nhỉ? "

An Kỳ lén lén đứng ở cầu thang, quả nhiên có kẻ đang lục lọi ở cửa hàng, lão Thanh trông coi cửa kiểu gì lại để trộm vào được đây, chắc lại uống rượu rồi ngủ say rồi. Cô bật đèn lên làm tên trộm giật mình.

" Xin lỗi quý khách cửa hàng của tôi hiện giờ đã đóng cửa nên xin quý khách ngày mai hẳn quay lại ạ! " An Kỳ vẫn giữ thái độ niềm nở nhưng tên trộm đã rút một con dao găm lao về phía cô.

Hắn cứ dùng nó đâm trong không khí, lại còn múa tay múa chân, An Kỳ tất nhiên là né được hết nhưng mà tên cướp này không phải dân nghiệp dư.

Cô đã hạ đo ván tên trộm bằng cách tung cú đá lên đầu, nhảy lên kẹp cổ rồi quật ngã xuống sàn, An Kỳ ném con dao ra xa, đánh vào gáy làm cho tên trộm ngất xĩu. Có vẻ là cô cũng đã bị dao quẹt vào cánh tay khi chiến đấu.

An Kỳ gọi lão Thanh, ông ta vẫn còn mớ ngủ nên đã giật mình chạy vào. Để chuộc lại lỗi lầm và không muốn bị đuổi, lão Thanh đã trói tên trộm lại và ngồi canh đến sáng, An Kỳ xử lý vết thương xong cũng trở về phòng mình.

" Không ngờ lại có kẻ dám đột nhập vào cửa tiệm của ta đấy! Chính ông là người đã bắt hắn lại à? " Hạo Hiên đã đến, anh đứng trước tên trộm.

" V-vâng ạ! Tôi đã dùng gậy đánh vào đầu hắn, đợi hắn ngất rồi mới trói lại! Hắn đã lẻn vào lúc tôi không để ý, xin ông chủ tha lỗi! " Lão Thanh ấp úng, ông nói vậy theo lời An Kỳ căn dặn.



" Tôi nghe thấy tiếng động nên đi xuống xem thử, nào ngờ chú Thanh đã xử lý êm gọn! Quả thật sự tài giỏi đó! " An Kỳ vỗ tay tán thưởng. Hạo Hiên cho người áp giải tên trộm đến tuần bổ để giao nộp.

Mọi người trở lại công việc, Hạo Hiên gọi An Kỳ vào phòng nói chuyện, anh có lời khen cho diễn xuất của cô khi mà chính An Kỳ là người đã tóm gọn tên trộm, Hạo Hiên thừa biết tất cả.

" Tối nay là sinh thần của ngài Từ thị trưởng, nên ông ấy đã tổ chức tiệc khiêu vũ. Sẵn nay tôi không có bạn nhảy nên muốn mời An Kỳ đi theo. "

" Hmmm... Gì chứ? Sao lại là tôi? Ông chủ có rất nhiều bạn gái không phải sao? " An Kỳ nhúng vai.

" Ta nào có chuyện đó. Hiện giờ ta chẳng còn cô nữ nhân nào bên cạnh cả, tất nhiên sẽ được lương thêm 30 đồng Kim Mã. Thấy sao? "

" Trời ạ! Ông chủ hào phóng quá, tận 30 đồng Kim Mã? " An Kỳ há hốc mồm, cô chợt suy nghĩ dù sao cũng chỉ là dự tiệc, được ăn mà lại có thêm tiền, chẳng phải quá hời hay sao? An Kỳ nhanh chóng đồng ý.

Tối đến, cô sẽ mặc lại chiếc sườn xám mà Hạo Thạc mua tặng hôm sinh nhật mình, trang điểm và làm tóc một xíu. Hạo Hiên đã chờ sẵn ở dưới, khi mà An Kỳ vừa bước xuống, anh lại nhìn không chớp mắt.

" Ông chủ, sao ông cứ nhìn tôi chằm chằm vậy? Bộ tôi ăn vận ngộ nghĩnh lắm sao? " An Kỳ nghiêng đầu.

" À không, chỉ là đêm nay cô đẹp quá thôi An Kỳ! Bộ váy này làm từ loại vải đắt tiền, đường may cũng rất đẹp, kiểu cách thời thượng cô đúng là có mắt chọn đồ đấy! " Hạo Hiên nhoẻn miệng cười.

" Thật ra đây là do thiếu soái đã mua cho tôi chứ tôi làm gì có tiền mua nổi, cũng may là ông chủ khen nó.! "

Đột nhiên Hạo Hiên lại thay đổi thái độ, nói rằng chiếc sườn xám này không hòa nhập với không khí của bữa tiệc nên đã đưa An Kỳ đến một tiệm y phục khác.

Đích thân Hạo Hiên sẽ lựa, chiếc váy mà anh chọn là loại váy trễ vai có màu hồng nhạt, phần eo được trang trí bông hoa, tùng váy là những cánh hoa nhỏ, phủ kim tuyến nhỏ lấp lánh. Hạo Hiên còn đeo cho An Kỳ một chiếc vòng cổ bằng bạc khắc hồng ngọc

" Giờ thì hoàn hảo, bạn nhảy của ta thì ít nhất cũng phải được như vậy!!! " Hạo Hiên búng tay, anh khá hài lòng với điều này. Còn An Kỳ thì mệt mỏi trong khi chỉ là dự một buổi tiệc dài mấy tiếng mà phải chuẩn bị như thế.

Các loại xe hơi cao cấp đều cùng đi đến một nơi là biệt thự của Từ thị trưởng, ông ấy đã đảm nhiệm chức vụ này gần 5 năm, là một người chính trực, công tư phân minh nên rất được người dân ở Liên Thành tín nhiệm.

Vì là sinh thần tuổi 50 nên tổ chức rất lớn, khách mời toàn là người viên chức, gia chủ các gia tộc giàu có, công tử, tiểu thư danh môn. Mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Dương Hạo Thạc - vị thiếu soái trẻ tuổi tài giỏi, sánh đôi cùng anh là thiên kim Vân gia - Vân Kim Mỹ

Bọn họ không ngừng xuýt xoa trước độ hào nhoáng của Hạo Thạc và Kim Mỹ mang lại. Kim Mỹ xinh đẹp tựa nữ thần thu hút ánh nhìn của các công tử, theo đó là sự ganh tỵ từ những tiểu thư khác khi mà bạn nhảy của cô lại là Dương thiếu soái.

" Thiếu soái, chúng ta vào trong đi! "

" Ừm, ta biết rồi! "



Bổng phía sau lưng họ có tiếng xào xáo, Vân Kim Mỹ quay lại nhìn thì mở to mắt. Dương Hạo Hiên cũng là một trong số những vị khách quý, phần là do anh là người nhà họ Dương, ông chủ của chuỗi cửa hàng đá quý Bách Ẩn. Người đi theo bên cạnh chính là An Kỳ.

" An Kỳ...! " Hạo Thạc chậm rãi gọi tên, Vân Kim Mỹ cũng đã nghe được, cô nghiến răng vì thiếu soái đang nhìn về phía ả ta. Dù đã đi nhưng tại sao An Kỳ đó lại cứ quanh quẩn trước mặt ngài ấy.

An Kỳ lúc này cũng đã nhìn thấy Dương Hạo Thạc tay trong tay với Vân Kim Mỹ, lòng cô có chút đau nhói. Quả nhiên hai người đó vẫn hợp với nhau nhất, cô khoảnh mặt về phía Hạo Hiên, anh tinh ý nhận ra nên nhanh chân dắt cô đi.

Ngài Từ thị trưởng đứng lên nâng ly chúc mừng sinh thần của mình, cảm tạ các vị khách quý không ngại đường xá, công việc bận rộn để góp mặt vào ngày vui của ông. Hạo Hiên cứ kè kè bên cạnh An Kỳ.

" Ông chủ tôi thấy có nhiều vị đại nhân muốn nói chuyện với ông, sao lại cứ đứng im làm gì? Đây là lúc thích hợp để xã giao mà đúng không? "

" Nhưng ta...! "

" Tôi ổn mà! Giờ tôi thấy đói quá nên là sẽ đến quầy thức ăn đây, nếu ông chủ muốn tìm tôi thì hãy tới đó nhé! " An Kỳ rời đi, bụng cứ reo từ nãy giờ. Thấy cô như vậy thì Hạo Hiên cũng yên tâm.

Toàn là những món ngon, bày trí đặc sắc, nguyên liệu đắt tiền. Quả nhiên tiệc của người giàu tổ chức có khác, thật là vừa miệng nên An Kỳ cứ ăn nhiệt tình

" Ôi chao, đây chẳng phải An Kỳ sao? Liên Thành này chỉ có vậy, cứ đi đi về về sẽ gặp lại người quen! " Vân Kim Mỹ bước đến, phía sau cô ta là Hứa Tuệ Hân và Hạ Mạt Ly.

" Vân tiểu thư, đây là ai vậy? " Hứa Tuệ Hân hỏi

" Người quen của tôi tên An Kỳ, cô ấy từng là nha hoàn của thiếu soái, nhưng mà đã nghỉ việc rồi. Hôm nay thấy An Kỳ ở đây tôi cũng khá bất ngờ đó. "

" Hình như tôi có thấy An cô nương đây đi cùng Dương công tử, ngài ấy nổi tiếng điển trai mà cũng rất đào hoa. Chẳng lẽ An cô nương là bạn gái mới của y à? " Hạ Mạt Ly lấy quạt che miệng cười, An Kỳ cứ im lặng để xem Vân Kim Mỹ và đồng bọn của cô ta sẽ làm cái trò mèo gì.