Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 23: Cuộc trò chuyện




Nhà của Vân Kim Mỹ là một biệt thự được xây theo lối kiến trúc phương Tây, tông màu chủ đạo là màu trắng và vàng, có cả đài phun nước, vườn tược rộng rãi và cả chỗ để xe, nha hoàn ở đây cũng phải hơn hai mươi người.

Gia chủ của Vân thị là Vân Tần Lăng, năm nay đã ngoài bốn mươi, ông ta là một người giỏi kinh doanh và ăn nói nhưng cũng rất độc đoán, không ngại dùng bất cứ thủ đoạn để đạt được mục đích. Vân Tần Lăng có tất cả ba người vợ với chính thê là đại phu nhân Trác Linh, nhị phu nhân Tào Tuyết Anh, tam phu nhân Tô Ý Lan.

Tuy nhiên xuất thân của bọn họ đều không giống nhau, đại phu nhân tuy không nằm trong tứ đại gia tộc Liên Thành, nhưng Trác gia lại rất giàu có và quyền lực không kém. Nên bà là người có tiếng nói nhất nhà, tuy nhiên phu nhân Trác Linh chỉ có một đứa con là Vân Kim Mỹ, cô ta rất kiêu căng vì bản thân vừa là trưởng nữ vừa là đích nữ.

Còn nhị phu nhân Tào Tuyết Anh, Vân Tần Lăng cưới bà ấy khi y mới 16 tuổi sau khi thành thân với Trác Linh 5 năm, lúc trước Tào gia cũng là danh môn nhưng mấy năm gần đây đã dần sa sút. Thế nên ở trong Vân gia, Tào Tuyết Anh chỉ biết sống an phận. Bà có hai con 1 trai 1 gái là Vân Đường Dịch và Vân An Nhã.

Tam phu nhân Tô Ý Lan là một ca nương vẫn còn trẻ đẹp, đã có con trai là Vân Khải Hoan nhưng mới 11 tuổi. Hiện tại bà ấy đang mang thai, là người được Vân Tần Lăng yêu thích nên Tô Ý Lan ngạo mạn và hống hách, y nhiều lúc cũng dám bật lại Trác Linh.

Cũng giống như mẹ mình, những đứa con của họ đều bằng mặt nhưng không bằng lòng. Vân Kim Mỹ rất ghét Đường Dịch, An Nhã và ngược lại. Đường Dịch là trưởng tử nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, vì đã trưởng thành nên được Vân Tần Lăng cho đi theo dạy dỗ kinh doanh.

Hắn muốn bản thân sẽ kế thừa cơ nghiệp Vân gia để mẹ và em gái có thể ngẩng cao đầu. Nhưng lại có kẻ ngáng đường Đường Dịch chính là Kim Mỹ và những đứa con của Tô Ý Lan.

Còn An Nhã thì là một vị tiểu thư xinh đẹp, đoan trang nhưng lại hay bị người khác so sánh với chị cô nên lòng ghen ghét đố kỵ ngày một sinh sôi.

Vân Khải Hoan tuy còn nhỏ tuổi nhưng vì có một người mẹ tham vọng cao như Tô Ý Lan, nên từ nhỏ đã bị bắt học hành, và tiêm nhiễm nhiều điều vào đầu như phải thật tài giỏi, phải trở thành đứa con mà cha yêu quý, phải là người thừa kế,... Nên tính cách của Khải Hoan cũng khá trầm lặng.

***

Vân Kim Mỹ vừa đi vào nhà thì đại phu nhân Trác Linh đã bước ra đón con gái, bà tuy đã có vài nếp nhăn trên mặt nhưng vẫn giữ được nét thời còn trẻ, mái tóc nâu hạt dẻ của Kim Mỹ được thừa hưởng từ mẹ mình. Vì con gái đi đã lâu nên phu nhân Trác Linh liền ôm cô vào lòng.

" Mỹ nhi, đã lâu chưa gặp con? Con đã ốm hơn nhiều rồi! Mẹ nhớ con quá! " Khóe mắt của Trác Linh đỏ lên.

" Con cũng nhớ mẹ! Lần này con về sẽ ở thật lâu, qua cuối mùa xuân năm sau Mỹ nhi sẽ không phải đi Hành Xuyên nữa! "

Hai người dắt nhau ra vườn, ở đó được bày trí bàn và ghế sẵn, bốn phía là những bồn hoa đủ loại được chăm sóc kỹ càng. Nha hoàn đã đem lên trà và điểm tâm, vì đã lâu chưa gặp nên Kim Mỹ và cả phu nhân Trác Linh đều có rất nhiều chuyện để nói.

" Con mới vừa đi gặp Dương thiếu soái về à? "



" Vâng ạ! " Kim Mỹ gật đầu.

" Thế hai đứa đã có tiến triển gì chưa? "

" V-vẫn chưa! Mặc dù con yêu Hạo Thạc rất nhiều nhưng con lại cảm thấy ngài ấy ngày một xa cách với con. Tuy nhiên con nhất định phải bước chân được vào Dương gia! " Cô nắm chặt lấy tay cầm của ly trà

Trác Linh nghe xong thì im lặng, bà liền đứng dậy và đi về phía sau lưng của Kim Mỹ, hai bàn tay đặt lên vai của cô, sau đó vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt Kim Mỹ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chiều Hư

2. Trùng Sinh Để Gặp Người

3. Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

4. Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

=====================================

" Con gái của mẹ là người mà bất cứ tên nam nhân nào ở Liên Thành cũng thèm khát. Mỹ nhi vừa là một mỹ nhân vừa giỏi giang, là đứa con mà ta rất mực tự hào. Không cớ nào Dương thiếu soái ấy lại không thích con, chắc hẳn cậu ta ngại nên không nói, dù sao thiếu soái cũng còn trẻ và chưa hiểu hết chuyện! " Trác Linh thì thầm nhẹ nhàng vào tai của Kim Mỹ, lời của bà tưởng chừng như rất êm ái nhưng lại khiến cho cô cảm thấy lạnh người.

" Con biết thân phận của mình cao quý thế nào! Con nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng đâu mẹ à! Ngoài mẹ ra con không tin bất cứ người nào trong Vân gia này! " Kim Mỹ nắm lấy tay của phu nhân Trác Linh, bà ấy đi lại chỗ và ngồi xuống, sau đó uống một ngụm trà

" Nhưng con vẫn nên đề phòng những đứa con của Tào Tuyết Anh và Tô Ý Lan. Dạo gần đầy ta nghe tin Đường Dịch đã kiếm được một mối làm ăn, nếu như thành công thì nó nhất định sẽ được cha con khen ngợi. Và Tô Ý Lan, ỷ dựa vào cái thai đang mang nên đã không còn biết thân phận của bản thân rồi! " Phu nhân Trác Linh nghiến răng.

" Con hiểu! Nhưng mẹ cũng đừng quá lo lắng, bởi vì mẹ là người danh môn, được cha cưới hỏi đàng hoàn, kiệu đỏ tám người rinh và còn có Trác gia sau lưng. Các di thái người thì thất thế, người thì chỉ là một ca nương thấp kém! Con của bọn họ cũng chỉ là thứ xuất. Thứ xuất lại dám so đo với đích xuất như con à? "

" Có lẽ mẹ đã suy nghĩ quá nhiều! Mà nghe nói cha con ở Vũ Nam hình như đang để ý một ả nữ nhân ở đấy. Lão già đó có tuổi rồi mà vẫn không bỏ được tính đào hoa của mình! Thật khiến ta đau đầu! "



" Hmmm.... Con hy vọng cha chỉ rung động nhất thời chứ không rước thêm về một tứ di thái. Thôi đừng nói về mấy chuyện đó nữa, con sẽ cho người đi điều tra thêm! Ngày kia con muốn tổ chức tiệc trở về, lát nữa con sẽ gửi thiệp mời bạn. Thiếu soái cũng sẽ đến! "

" Tiệc trở về à? Ta cũng tính làm chuyện đấy! Vậy thì con muốn làm trong nhà hay ngoài vườn? "

" Trong nhà đi mẹ ạ! Hiện tại đang là mùa thu, trời cũng mưa gió bất thường! Đích thân con sẽ là người chủ trì bữa tiệc, mẹ không cần phải lo! "

Kim Mỹ nói chuyện với Trác Linh cũng đã lâu nên muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Cô cảm thấy mệt mỏi sau một chuyến đi dài, mà còn phải bận tâm chuyện đấu đá giữa người trong nhà, nhưng vì mẹ, Kim Mỹ nhất định phải là người giành chiến thắng, đạp đổ bọn họ

***

Gia nhân trong phủ thiếu soái bất đầu nháo nhào khi mà họ đều nhận được thư mời từ Vân Kim Mỹ, không ngờ bản thân lại được dự tiệc trọng đại như vậy, trong đó có biết bao nhiêu là tai to mặt lớn vì mối quan hệ của Vân Kim Mỹ rất rộng rãi.

Có người thì mơ mộng sẽ được một thiếu gia nào đó để ý và thoát khỏi kiếp gia nhân, tất nhiên An Kỳ cũng được nhận thư mời, nhưng điều cô quan tâm là vốn dĩ cô và Vân tiểu thư ấy chỉ mới gặp thôi, vậy nên An Kỳ quyết định sẽ không đi. Còn Tiểu Ngọc thì đang bị ốm nên An Kỳ càng có lí do để từ chối.

Buổi chiều hôm ấy, người người trong Dương phủ đều xúng xính váy áo, tuy không phải là đồ được may từ loại vải đắt tiền, nhưng đó là y phục đẹp nhất họ có.

" Buồn ngủ quá! Hôm nay mình đâu có ngủ trưa, tối nay trong phủ sẽ ít người lắm đây! " An Kỳ ngáp một hơi dài, cô đang trên đường trở về phòng thì bắt gặp Y Bình và Khả Vi đang đi đến.

" Ủa An Kỳ? Cô không thay đồ để đến Vân gia dự tiệc à? " Khả Vì hỏi.

" À tôi... " Khi An Kỳ định trả lời thì Y Bình đã ăn cơm hớt nhảy vào miệng cô làm cho cô có chút bực bội

" Thôi nào Khả Vi, chắc gì cô ta đã được mời đâu mà đi! Cô hỏi vậy lại khiến An Kỳ buồn, lỡ cô ta khóc vì tủi thân thì tính sao? "

Cô ta mà không kháy khịa mình chắc không sống nổi qua con trăng này đâu nhỉ? Đáng ghét thật đấy

" Tôi không được mời? Cứ cho là vậy đi! Dù sao tôi cũng không thèm đến chỗ đó, ai thích thì đi không thích thì thôi, Vân tiểu thư đâu có ép! Thôi thì chúc hai cô đi vui vẻ và tận hưởng bữa tiệc cao sang có nằm mơ cũng chưa dám nghĩ đến! " An Kỳ vẫy tay chào.

Cô định là sẽ đi thăm Tiểu Ngọc, vì cô ấy sức khỏe hơi yếu nên rất dễ bệnh vào những ngày trời đổi gió. Dì Hoa chắc đang bận chuẩn bị cho Dương Hạo Thạc.