Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 18: Náo loạn




An Kỳ cuối cùng cũng được uống thử rượu Hồng Tửu, mùi của nó thơm khi nếm thì có vị đào pha chút cay cay, rất dễ uống vậy mà Hạo Thạc với Trương Hằng ấy không cho cô dùng. Nhưng tầm 5-6 ly là An Kỳ bất đầu ngà ngà say, mặt cô hơi ửng hồng đôi mắt thì lơ đờ.

" Á haha rượu ngon đồ ăn ngon quả nhiên cuộc sống này thật đáng sống! " An Kỳ giơ cao ly rượu.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

" An cô nương ổn chứ? Rượu Hồng Tửu tuy rất dễ uống nhưng độ cồn khá cao đấy, nữ nhi như cô uống vào rất mau say! " Trương Hằng nắm vai lay người của An Kỳ

" Đúng là nữ nhân cố chấp " Hạo Thạc xoa xoa chân mày.

" Tôi ổn mà. Chỉ là thấy lân lân chắc do lần đầu tiên uống rượu. Tôi đi ra ngoài một tí " An Kỳ đứng dậy và mở cửa bước ra. Thật do là cô đang mắc vệ sinh nên muốn tìm nhà xí nhưng nào ngờ lại đi đến ngoài cửa sau. An Kỳ ngó nghiêng xung quanh chỉ thấy toàn màu đen tịt nên cô đi vào.

Sau khi được người chỉ đường thì An Kỳ thoải mái và nhẹ người hẳn, bổng cô gặp được Tuyết Nhi ở phía đối diện, An Kỳ đã nhận ra cô ấy liền niềm nở tới chào hỏi.

" Cô ca nương lúc nãy nè! Cô vừa đẹp vừa hát hay quá, tôi là con gái mà còn mê đắm đuối! " An Kỳ vô tư nắm lấy tay của Tuyết Nhi làm cô ấy giật mình rút tay lại.

" Vị cô nương này thật bất lịch sự! Tôi vốn dĩ không quen biết cô, cớ gì lại tự ý đụng chạm " Tuyết Nhi cau mày, cô không thích người lạ cho lắm, mà hình như cô gái này đang say nhìn thật không ra thể thống gì cả.

" Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi! Nhưng mà cô nương có thể cho tôi biết tên được không? " An Kỳ vỗ đầu.

"... "

" Tại sao tôi phải cho cô biết? Tôi đang bận lắm không rảnh ở đây tán dóc " Tuyết Nhi lạnh lùng vuốt tóc rồi bỏ đi. An Kỳ chỉ ngơ ngơ nhìn, khi bóng dáng y biến mất thì cô cũng trở lại phòng, không ngờ lại bị từ chối như vậy.

Đúng là những người đẹp thường kiêu kỳ

Bổng An Kỳ đi vào phòng thì bắt gặp cảnh một người đàn ông đang vuốt ve cô gái nóng bỏng, lúc này cô sựt tỉnh mới biết bản thân đã nhằm phòng. Bọn họ trong lúc âu yếm thì đã để ý đến An Kỳ, người đàn ông lập tức đập tay lên bàn.

" Ngươi là kẻ nào mà dám phá rối bổn thiếu gia? "



" Tôi... tôi chỉ đi nhầm phòng. Xin lỗi đã làm phiền mọi người! " An Kỳ rụt rè định đi ra thì đột nhiên hắn ta đứng lên và tiến lại chỗ cô.

" Mà nhìn cô cũng xinh xắn đấy, chắc là món hàng mới của Kiều Thanh Ốc nhỉ? Mau đến đây phục vụ bổn thiếu gia, ta sẽ thưởng cho cô nhiều đồng Kim Mã! Người mới mà được ta nhắm trúng không ít đâu " Hắn đưa tay ra giống như một con rắn đang trực chờ con mồi

" Xin lỗi tôi không phải người ở đây! Thiếu gia hiểu nhầm rồi! " An Kỳ cau mày, khi cô xoay người thì bị hắn nắm chặt lấy cổ tay kéo vào trong

" Bất kể cô có đi nhầm phòng hay làm gì nhưng đã để ta muốn thì cô khó mà thoát khỏi đây. Bọn nữ nhân các cô chỉ cần cho ít tiền thì đã ngoan ngoãn chịu nằm yên rồi! Ngươi đang làm ta mất kiên nhẫn đấy! " Hắn bóp mặt của An Kỳ, cô nghĩ tên này đúng thật là điên khùng!

" Tôi biết ngài có tiền thì hãy về thuê thầy dạy lại những đức tính đi ạ? Xin lỗi nha, người như tôi gu không có mặn như vậy đâu! " An Kỳ đẩy hắn một cái thật mạnh khiến cho hắn ngã nhào xuống đất.

" Con khốn! Mày có biết mày đã đụng vào ai không? " Mắt của hắn nổi lên những gân máu, lại còn nghiến răng vì bị sỉ vả

Lúc này Trương Hằng và Hạo Thạc đang cụng ly ở trong phòng lại nghe được bên ngoài rất ồn ào, Hạo Thạc thì không có tính tò mò nên vẫn bình chân như vại mà uống rượu, còn Trương Hằng lo lắng vì An Kỳ đi lâu vậy vẫn chưa trở lại.

" Để tôi đi tìm An cô nương, cô ấy xin ra ngoài từ nãy đến giờ mà vẫn chưa thấy mặt mũi, Kiều Thanh Ốc này cũng rộng mà An cô nương lại lần đầu đến đây, không tránh khỏi việc bị lạc " Trương Hằng đứng lên

" Chậc! Cô ta đâu phải trẻ con? Biết đi thì sẽ biết tự tìm được đường về! "

" Thiếu soái à, hình như lúc nãy cô ấy hơi say rồi thì phải... Nếu thiếu soái không quan tâm An cô nương, nhưng tôi thì có..." Trương Hằng xoay người chuẩn bị rời đi những vẫn lén nhìn Hạo Thạc.

Anh đi qua phòng bên cạnh thì thấy bóng lưng rất quen thuộc, đó chẳng phải là An Kỳ đó sao và hình như cô ấy đang cãi nhau với người ở bên trong, thấy vậy nên Trương Hằng đi vào

" An cô nương! Không ngờ cô ở đây. Tôi cứ tưởng cô bị lạc "

" Bác sĩ Trương, anh đi tìm tôi đó sao? " An Kỳ ngạc nhiên, không ngờ anh ấy lại đi tìm cô.

Lúc này Trương Hằng để ý đến người đang nằm dưới sàn quả thật rất quen mắt, nào ngờ hắn lại là em họ của anh tên Trương Viễn, nó là con của tam thúc, từ nhỏ ham chơi lêu lỏng vì là con một nên được cha mẹ cưng chiều nên không xem ai ra gì. Quan hệ của Trương Hằng và Trương Viễn cũng không mấy tốt đẹp, hai người chỉ cách nhau 1 tuổi.

" Không ngờ lại gặp được anh họ Trương Hằng, người vốn dĩ đã không còn liên lạc gì với nhà họ Trương nữa. Trái đất này đúng là tròn thật " Trương Viễn đứng dậy, hắn phủi bụi trên áo.



" Trương Viễn, không ngờ cậu vẫn như lúc trước? Cậu vẫn khỏe chứ? Hôm nay cậu lại định làm chuyện gì để tam thúc đau đầu nữa đây? " Trương Hằng cười mỉa mai.

" Này anh mau rút lại những gì mình vừa nói đi! Một kẻ vô dụng, nhát như thỏ đế chỉ biết trốn chạy như anh thì có gì mà hơn tôi chứ! " Trương Viễn liền nổi gân mặt, hắn chỉ vào Trương Hằng.

" Ít ra tôi còn có công ăn việc làm, tự tạo tên tuổi cho riêng mình. Chứ không phải bám víu vào cái danh nghĩa là người nhà họ Trương để đe dọa kẻ khác, tiêu xài tiền bạc của gia tộc và thậm chí là khiến cho ông nội phiền lòng " Trương Hằng nhếch môi, đẩy nhẹ chiếc kính

" Cũng phải. Làm bác sĩ cực khổ mà chỉ nhận lại vài đồng bạc lẻ thì chỉ có anh mới làm thôi. Vậy tôi chúc anh may mắn, cố gắng cứu sống những kẻ như con em gái đã chết vì bệnh tật của an-..." Trương Viễn đang nói thì bị An Kỳ lao đến đá một cái vào bụng khiến văng ra sau, lần thứ hai hắn nằm co ro trên sàn, còn bàn thì đã đổ dĩa bát cũng vỡ tan tành tạo nên một tiếng động rất lớn.

Khi Trương Viễn còn đang ôm bụng đau đớn thì An Kỳ hùng hổ bước tới nắm lấy cổ áo của hắn lôi dậy, đôi mắt của cô mở to ra vì cô đang thật sự tức giận.

" Mau rút lại những lời bẩn thỉu mà anh vừa nói với bác sĩ Trương đi! Một kẻ rác rưởi phá gia chi tử như anh thì có cái quyền gì nhạo báng nghề lương y chứ? Đúng là tôi không nên xen vào vì đây là chuyện riêng của bác sĩ Trương, nhưng một khi đã đụng đến người đã mất thì tôi sẽ đập cho anh một trận để anh sáng mắt ra " An Kỳ thốt ra những lời đe dọa, còn Trương Viễn thì vẫn chưa thể nói lại.

" An cô nương mau dừng tay lại đi! Đánh loại người như Trương Viễn chỉ làm tay cô bẩn thêm thôi " Trương Hằng chạm vào vai của An Kỳ, cô im lặng vài giây rồi nhìn Trương Viễn, sau đó thả tay ra.

" Ha ha đúng là anh chỉ có thể kết giao được với những đứa côn đồ chợ búa này thôi " Trương Viễn bật cười, An Kỳ thật sự muốn đến cho hắn một trận nhưng lại bị Trương Hằng can lại.

" Chà! Ta đang uống rượu nhưng lại thấy ngứa gáy, thì ra là có kẻ đang nói xấu sau lưng mình? " Hạo Thạc bước vào, hắn nhìn Trương Viễn đang nằm sóng soài trên sàn,bàn bị lật đổ, bát dĩa vỡ từng mảnh, tạo nên một khung cảnh hổn loạn. Hạo Thạc nhìn An Kỳ nhưng cô lại cố tính né tránh

" Thiếu.. thiếu soái! Ngài vừa nói gì tôi không... không hiểu? "

" Ngươi bảo ta là côn đồ, chợ búa không phải sao? Ta nghĩ ta vẫn chưa quá già để bị lãng tai mà nghe nhầm đâu Trương công tử! Và tất nhiên ta cảm thấy không vui khi nghe những lời đó "

" Nhưng tôi không cố ý buộc miệng nói ra những lời đó. Chỉ là do ả nữ nhân bị điên kia tự nhiên nhào đến đánh tôi thôi. " Trường Viễn cố ăn đấm ăn xôi chỉ về phía An Kỳ.

" Hả? Ngươi bảo ai bị điên cơ? Có tin là ta đập cho ngươi một trận để cha mẹ ngươi khỏi nhận ra luôn không? "

" An Kỳ cô quậy đủ chưa? " Hạo Thạc cau mày nhìn cô, An Kỳ hậm hực hai bàn tay nắm chặt. Cô bảo Hạo Thạc thì biết cái gì chứ? Phải có đầu đuôi câu chuyện thì cô mới động thủ với Trương Viễn, chứ không phải vì say mà mất kiểm soát đánh người

" Thiếu soái, là do Trương Viễn đã xúc phạm đến nghề nghiệp và em gái Trương Tâm của tôi. An Kỳ chỉ nhất thời không làm chủ được cơn giận của bản thân. Nhưng tôi thấy cậu ta vẫn đáng bị như vậy! " Trương Hằng bước tới. Lúc nãy khi nghe những lời đó, tuy rằng anh không biết đánh nhau, nhưng cũng sẽ sống chết tới cùng với Trương Viễn