Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 130: Ngoại truyện : Cặp đôi giả tạo (kết)




Phụng Yên cuối cùng cũng được trở về nhà, tất cả nha hoàn đều chào mừng cô trở lại. Chú tài xế cũng được phép tiếp tục làm việc, nếu ông không nhanh trí xử lý kịp thời, hậu quả sẽ nặng nề hơn rất nhiều. Họ mua thêm một chiếc xe mới thay cho chiếc đã vỡ nát đầu.

Mùa xuân đã đến, Phụng Yên ngồi thư giãn ngắm hoa nở ngoài vườn, những cánh hoa anh đào rơi rụng đầy sân tạo nên cảnh đẹp khó cưỡng. Mái tóc cô tung bay trong gió, thật may mắn bản thân vẫn còn sống sau vụ tai nạn đó.

" Phụng Yên, anh đến thăm em này ! Mua cả đồ ngọt mà em thích! " Hạo Hiên dịu dàng bước tới. Anh ngồi xuống đối diện cô.

" Không phải anh đang trong giờ làm việc ở Bách Ẩn à? Sao lại tới chỗ em làm gì? " Phụng Yên nghiêng đầu. Từ lúc cô được xuất viện là Hạo Hiên ghé Tương gia mỗi ngày.

" Anh lại sợ em ở nhà một mình buồn! Tư lệnh và phu nhân đều đang trò chuyện với gia đình anh! Ăn chút điểm tâm nhé! "

Phụng Yên gật đầu, cô nhìn vào những vết sẹo nhỏ trên tay mình, giờ vẫn vươn vấn cảm giác đau đớn lúc đó. Hạo Hiên tự cắt bánh và đút cho Phụng Yên, mặc dù cô không yêu cầu.

" Hạo Hiên, em định nửa tháng sau em sẽ lên đường đi nước ngoài du học, thủ tục nhập học cũng đã hoàn tất. Đầu tháng 3 bất đầu khai giảng, nhưng tận 5 năm mới về. Tuy rằng em ích kỷ, anh sẽ chờ em chứ? " Phụng Yên cũng đã nói ra, cô không dám nhìn thẳng mặt Hạo Hiên.

" Anh nghe tư lệnh nói em muốn trở thành một vị bác sĩ, tuyệt thật đấy! Hãy giang rộng đôi cánh, bay đi thực hiện ước mơ của em nhé! 5 năm đã là bao, dù 10 năm anh cũng sẽ chờ em! " Hạo Hiên vén tóc của Phụng Yên ra sau vành tai, cô rưng rưng khi nghe câu trả lời của anh.

Phụng Yên liền đứng lên, nhào tới ôm Hạo Hiên, khóc ướt cả vai áo sườn xám. Cô tin tưởng Hạo Hiên, anh là người nói sẽ làm, vậy nên Hạo Hiên sẽ đợi Phụng Yên quay về. Trời đột nhiên mưa khiến cả hai phải chạy vào nhà, Hạo Hiên thở dài vì ông trời tiếp tục trêu bọn họ.

Lần này họ vào phòng của Phụng Yên, thật giống với lúc trước. Nếu tính tới thời điểm hiện tại thì cuộc giao dịch của họ đã bị quá thời hạn 3 tháng, nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa.

Hạo Hiên nhìn Phụng Yên ngồi trên giường, vẻ mặt cô đỏ dần, anh vuốt mặt cô và đẩy cô nằm xuống, Hạo Hiên lơ lửng trên người Phụng Yên, đôi bàn tay khô ráp khóa cổ tay cô lại. Họ thì thầm với nhau.

" Có vẻ cơn mưa đã giữ chân anh lại, sẽ ổn nếu anh ở đây với em chứ? "

" Tất nhiên rồi! " Phụng Yên nhoẻn miệng cười. Và họ hôn nhau, căn phòng ngập tràn hơi thở ấm nóng, tiếng rên rỉ nhỏ và tiếng kọt kẹt của giường.

Cả hai đều tạo nên những vết hôn, vết cắn ngọt ngào trên cổ đối phương, Phụng Yên hơi ngại khi cô bán khỏa thân, để lộ bộ ngực trần. Hạo Hiên chạm vào và khen nó thật xinh xắn, đáng yêu giống như cô.



Anh chỉ xoa bóp và mút nó một cách nhẹ nhàng, Phụng Yên hơi mím môi ngăn bản thân phát ra âm thanh, Hạo Hiên tiếp tục hôn cô. Họ quấn lấy nhau như những con thú đói khát, tuy nhiên chỉ dừng lại ở mức này, và không làm gì thêm.

" Hãy du học trở về, anh và em sẽ làm tiếp tục những gì dang dở phía sau! " Hạo Hiên áp đầu lên ngực và ôm eo Phụng Yên. Cô gật đầu, âu yếm, xoa phần tóc sau ngáy, hôn lên trán Hạo Hiên.

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...

Gia đình và Hạo Hiên đưa Phụng Yên ra bến cảng thành phố Nam Dương, cô sẽ đi tàu và mất 2 ngày để tới nơi, họ sẽ phục vụ cô bằng những dịch vụ tốt nhất trên tàu. Ngoài ra Bích Thảo xin đuợc đi theo Phụng Yên, vì cô không yên tâm để tiểu thư một mình.

Trước khi đi Nam Dương, An Kỳ, Hạo Thạc cùng Kỳ Văn Kỳ Chương đã ra tạm biệt Phụng Yên, hai chị em ôm nhau quyến luyến, An Kỳ hứa sẽ trông chừng Hạo Hiên ở đây, nếu anh tác oai tác quái, cô sẽ thay em gái trừng trị anh.

Phụng Yên bật cười cảm ơn An Kỳ, cô hôn lần lượt hai đứa cháu, chắc lúc cô về thì Kỳ Văn - Kỳ Chương đã lớn, chạy nhảy và nói chuyện rõ ràng. Phụng Yên sẽ rất nhớ gia đình chị.

" Yên nhi, đến nơi đất khách quê người hãy sống thật tốt nhé. Ta đã chuẩn bị căn nhà tốt nhất gần trường cho con rồi, ngoài ra Bích Thảo sẽ chăm sóc con như ở đây. Học hành chăm chỉ và khỏe mạnh trở về bên cạnh cha mẹ! " Tư lệnh cố nén nước mắt, ông ôm con gái.

" Con gái mẹ rất giỏi, nhất định sẽ học không thua ai. Nếu có kết bạn hãy chọn người tốt mà làm quen, ta có vài người bạn bên đó. Nếu cần giúp hãy nhờ họ! "

" Vâng ! Con cảm ơn cha mẹ! " Phụng Yên biết rằng chia ly sẽ rất buồn , nhưng xa gia đình một thời gian dài như vậy càng đau đớn hơn.

Tới lượt Hạo Hiên, họ đã nói những điều cần nói khi trên đường tới bến cảng, chỉ ôm nhau từ biệt. Đối với Hạo Hiên 5 năm chỉ là con số lẻ, anh sẽ đến thăm cô mỗi khi có thời gian rảnh, vậy nên Phụng Yên hãy chào đón anh nhé.

Phụng Yên đứng trên boong tàu vẫy tay chào cha mẹ với Hạo Hiên, tay còn lại giữ chặt chiếc nón quai bèo trên đầu. Hành trình của Phụng Yên và thử thách của Hạo Hiên đã bất đầu, sẽ có ngày chúng ta gặp lại.

Họ thường hay trao đổi thư từ qua lại với nhau, tuy mất chút thời gian gửi đi. Nhưng mỗi tuần sẽ có, Phụng Yên vẫn miệt mài học tập, cô phải tỏ ra xứng đáng với sự kỳ vọng từ cha mẹ.

Cuộc sống Phụng Yên không hề buồn chán khi có Bích Thảo và một vài người bạn đồng hương cô quen ở trường.

Còn về phần Hạo Hiên ở Liên Thành, anh vẫn điều hành cửa hàng Bách Ẩn ngày một thịnh vượng, không ngày nào anh không nhớ và nhắc tới Phụng Yên.

Thỉnh thoảng anh cũng tới thăm Tương gia dù người anh yêu vắng nhà. Nha hoàn của họ cũng rất yêu quý Hạo Hiên.



Xuân, Hạ, Thu, Đông cứ liên tiếp trôi qua êm ả, Phụng Yên đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô hất tung chiếc mũ tốt nghiệp của mình, hôm nay là ngày vui của cô.

Sau bao nhiêu gian khổ, cùng sự giúp đỡ từ bạn bè , Phụng Yên tốt nghiệp với điểm số rất cao, nên được tuyên dương toàn trường.

Bây giờ chỉ cần về Liên Thành và góp phần cho nền y học nước nhà thôi. Phụng Yên đi ăn tiệc với bạn để chúc mừng tất cả đều tốt nghiệp, 5 năm trôi qua tuy lâu nhưng rất nhiều kỷ niệm, cô sẽ nhớ bạn mình khi về nước.

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, phủ trắng đường và mái nhà. Phụng Yên chào tạm biệt để về nhà, bạn của cô đều đi hướng ngược lại, nên chỉ còn Phụng Yên rảo bước trên đường.

Những cặp đôi lướt qua một cách đầy hạnh phúc, ngọt ngào , Phụng Yên vừa ganh tỵ lại có chút ngưỡng mộ.

" Lạnh quá! Sắp đến Giáng Sinh rồi nhỉ ? " Phụng Yên đã trải qua năm mùa lễ lớn ở đây, ngày gia đình tụ hợp dùng bữa tối thịnh soạn, ăn uống cười nói vui vẻ trên ánh lửa từ lò sưởi. Cứ mỗi lần như vậy, Phụng Yên đều nhớ nhà.

Phụng Yên thọc tay vào túi giữ ấm, cái lạnh bên đây ngắt hơn Liên Thành nhiều, khăn choàng quắn cũng gần nửa mặt. Vì đường trơn do tuyết nên Phụng Yên bị ngã, chẳng biết tránh bản thân vụng về hay xui xẻo.

" Tiểu thư không sao chứ? Tôi đỡ cô dậy nhé! " Người đó đứng trước Phụng Yên, nói ngôn ngữ quê hương thay vì ngoại ngữ, vậy nên Phụng Yên đinh ninh anh ta giống cô rồi.

" Cảm ơn anh nhé! Tôi ... " Phụng Yên đặt tay lên tay người, cô ngước mặt lên nhìn thì câm nín, sau đó cô dụi mắt để chắc chắn mình không bị hoa mắt. Là Dương Hạo Hiên bằng xương bằng thịt đang đứng ở đây.

Phụng Yên nhanh chóng ôm Hạo Hiên, chạm vào người anh thì mới biết đây hoàn toàn là sự thật. Người cô mong nhớ, yêu thương giờ đang ở đây vì cô. Phụng Yên bật khóc nức nở vì hạnh phúc, Hạo Hiên thở dài an ủi cô.

" Nín đi nào! Anh đã đến đón em rồi đây. Em tốt nghiệp rồi đúng không? Hãy cùng anh về Liên Thành và cưới anh nhé! " Hạo Hiên lấy trong túi cái hộp nhung đỏ, chiếc nhẫn kim cương xuất hiện, anh đeo nó vào ngón áp út của Phụng Yên

" Hạo Hiên, anh làm em bất ngờ quá! Anh lúc nào cũng không thể khiến em ngừng yêu anh! " Phụng Yên dùng hai tay che miệng. Gương mặt xúc động và lấm lem vì nước mắt.

Bây giờ Phụng Yên cũng giống như bao cặp đôi khác trên đường, tay trong tay với người mình yêu nhất. Mùa đông năm nay đã không còn lạnh lẽo nữa rồi.

...Hết ...