Hạo Thạc là đứa trẻ cứng đầu, một mặt vâng vâng dạ dạ nghe lời Trình Mẫn, nhưng mặt khác lại làm theo ý mình. An Kỳ thở dài, nếu như phu nhân đã biết thiếu soái như vậy, cớ gì lại ép ngài ấy làm theo ý mình. Với tính cách của Hạo Thạc, thì ngài ấy sẽ lấy Vân Kim Mỹ nếu như yêu cô ta.
" Bây giờ Hạo Thạc đã bảo sẽ không tha thứ cho phu nhân nữa. Tôi lại không đồng tình với điều đó, dù sao phu nhân cũng là mẹ của ngài ấy ! "
Mặc dù trong cách nuôi dạy con, Trình Mẫn có phần ích kỷ, nhưng đều là nghĩ cho Hạo Thạc. Sau chuyện bùa ngải bị con trai mình phát giác thì Trình Mẫn luôn sống trong lo sợ
" Lần đầu tiên tôi gặp phu nhân, tôi thấy người rất đẹp và quý phái, nhưng bây giờ thì nhìn lại bản thân xem. Phu nhân trở nên xơ xác, hốc hác, căn biệt thự này vì thế mà chìm trong tĩnh lặng! "
" Vậy thì ta phải làm gì chứ? Ta thật sự rất xấu hổ vì việc đã xảy ra! " Trình Mẫn ôm mặt và gục đầu xuống.
An Kỳ khuyên bà nên bình tĩnh lại, sau đó hãy đến phủ thiếu soái, hai mẹ con cùng nhau nói chuyện. Dù phu nhân có cao quý thế nào, nhưng cũng phải nói lời xin lỗi con trai mình , lời nói không mất tiền mua, như vậy hiểu lầm giữa hai mẹ con sẽ được giải tỏa.
" Những gì tôi cần nói, tôi cũng đã nói. Chúc phu nhân thật nhiều sức khỏe! Hy vọng lần sau gặp mặt, người sẽ trở lại như lúc trước! " An Kỳ đứng lên và rời khỏi phòng Trình Mẫn. Ngồi trên xe về Tiêu gia, cô cứ nghĩ về chuyện lúc nãy, chắc Dương phu nhân sẽ nghe lọt tai
Cùng lúc đó An Kỳ gặp được Tiêu Ánh đang đi đâu về, nhìn cô ấy có vẻ vui. Hỏi thì mới biết Tiêu Ánh vừa được Trương Minh mời dùng bữa, An Kỳ hơi ngạc nhiên vì đã tiến tới bước này rồi à
" Trương Minh đó thật lợi hại a " An Kỳ gật gù
" Sao vậy An Kỳ? Có chuyện gì sao? "
" À không có gì , chúng ta mau vào trong đi! "
Tiêu Phong đang cảm thấy khó xử, An Kỳ thử xem ông đang làm gì mà cứ đứng đó nãy giờ. Tiêu Phong cầm chiếc mặt nạ quỷ được vẽ cầu kỳ nhưng hơi ghê một xíu, ông bảo có người gửi cho ông cái này.
" Hình như tên là Ly Lan thì phải...? "
An Kỳ bất ngờ , chẳng lẽ là Ly Lan tỷ tỷ ở Kiều Thanh Ốc sao? Hình như còn kèm theo mảnh giấy, để dòng tin nhắn " Đây là chút quà tôi gửi tặng Tiêu đại nhân, mặt nạ truyền thống của dân tộc tôi có tác dụng xua đuổi tà khí, đem tới nhiều vận may ". Nhìn nó không giống là mang may mắn tới chút nào.
" Nhưng cô Ly Lan này là ai? Ta không có chút ấn tượng. Chẳng qua là Cao quản gia nhận dùm trong lúc ta đi vắng! " ...
" Cô ấy làm ở Kiều Thanh Ốc, con từng làm việc chung, tuy chỉ thời gian ngắn. Với lại Ly Lan tỷ tỷ đã giúp con một việc lớn nên con biết ơn cô ấy lắm! "
" Nếu vậy thì ta sẽ nhận vậy. Dù sao cũng là bảo vật nên ta treo nó lên tường hy vọng mang lại vận may như cô Ly Lan nói! "
...•.:°❀×═════════×❀°:.•...
Hạo Thạc đang ngồi đọc sách trong thư phòng, dì Hoa vào báo rằng đại phu nhân tới và đang đợi anh ở Vân Chúng Các. Hạo Thạc không biết mẹ mình tới để làm gì, nhưng vì cũng là khách nên anh sẽ tiếp.
" Thạc nhi, dạo này con khỏe chứ? Thời gian con về Dương gia gần đây nhất là một tuần trước. Mặc dù lúc này con không muốn gặp ta nhưng ta có chuyện quan trọng muốn nói với con! "
" Là chuyện gì vậy ạ? " Hạo Thạc nhấp một ngụm trà
" Ta... ta xin lỗi con rất nhiều. Chỉ vì ta ích kỷ nhưng lần này đã vượt quá giới hạn, xém nữa hại chết con trai mình. Nhưng con lại giữ bí mật không cho cha con biết ! "
" Cũng nhờ An Kỳ hôm qua đến nói chuyện với ta, ta mới ngộ nhận. Trước đây ta thật ngu ngốc khi xem thường và ghét con bé, cũng nhờ An Kỳ kịp thời cứu con! "
Hạo Thạc hơi nghiêng đầu, không ngờ An Kỳ lại đến gặp mẹ anh. Dù sao khi nghe mẹ nói câu này , lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hạo Thạc chưa bao giờ ghét bỏ mẹ mình, anh chỉ là không thích tính cách của bà ấy.
" Còn nữa... Ta sẽ ủng hộ con và An Kỳ đến với nhau. Dương gia đã đợi rất lâu để có được một cô con dâu, và An Kỳ là sự lựa chọn của con. Con đã có kế hoạch gì chưa? "
" Hiện tại con bé đã là một phần của Tiêu gia, vậy nên con phải chuẩn bị cho thật long trọng, như vậy mới xứng danh Dương gia! " Trình Mẫn mỉm cười nhẹ.
Hạo Thạc gật đầu, anh nói khi nào cha về sẽ đem sính lễ đến Tiêu gia xin cưới An Kỳ, mặc dù cha cô ấy là nhị gia Tiêu Phong. Ông ấy rất đề phòng Hạo Thạc mặc dù đã đồng ý cho hai đứa quen nhau.
" Vậy cũng tốt! Từ giờ ta sẽ sống như một con người khác! "
Nói xong thì Trình Mẫn cũng rời khỏi phủ , Hạo Thạc đích thân đưa bà ra cửa, còn lịch sự mở cửa xe. Anh thấy mẹ thay đổi cũng tốt, bà ấy cũng là người biết suy nghĩ và phân định đúng sai, chứ không phải đâm đầu vào những việc sai trái.
" Hạo Thạc, ngài đứng đây làm gì vậy? " An Kỳ xuất hiện từ phía sau.
" Chỉ là tiễn mẹ ta thôi, lúc nãy bà ấy đã tới đây! An Kỳ, em đến chơi à? Vì nhớ ta sao? "
" Cũng có một phần đúng đó. Em vừa làm một ít đồ ngọt mang qua cho ngài dùng nè, sẵn mười dì Hoa với Tiểu Ngọc luôn! " An Kỳ giơ chiếc giỏ xách, Hạo Thạc cầm nó. Hai người cùng đi vào phủ.
Tiêu Ánh đang chuẩn bị để đi ra ngoài, bởi vì cô có một cuộc hẹn với bạn. Nhưng khi đi ngang một con hẻm thì cô lại bị bắt vào bên trong, kết quả Tiêu Ánh bị mấy kẻ lạ mặt đánh thuốc mê rồi bất tỉnh.
An Kỳ ở lại phủ thiếu soái đến gần chiều tối, cô còn dùng bữa cùng anh. Có lẽ do lâu ngày không làm nên Hạo Thạc thật " mạnh bạo " , mỗi cái hôn đều làm An Kỳ ngộp thở. Cũng may anh không để lại dấu vết gì trên người cô.
...•.:°❀×═════════×❀°:.•...
" An Kỳ, con có thấy Tiêu Ánh không? Con bé sáng giờ biến mất dạng. Mặc dù biết là Tiêu Ánh ra ngoài gặp bạn, nhưng tới giờ vẫn chưa về nhà! "
An Kỳ vừa bước vào cổng Tiêu gia thì đã gặp Lục phu nhân, gương mặt bà ấy hiện lên sự sợ hãi, phòng khách đều có sự hiện diện của gia chủ, Tiêu Phong và cả Hữu Chính, nên An Kỳ nhận biết chuyện này dần trở nên nghiêm trọng.
" Thưa các vị chủ tử, tôi đã cho người đến nhà những người bạn của tiểu thư, nhưng bọn họ lại lắc đầu không biết ! " Cao quản gia vào thông báo. Lục phu nhân thấy hơi mệt do lo lắng quá mức , Hữu Chính đưa bà về phòng.
Tiêu Phong cảm thấy đây giống một vụ bắt cóc, vì Tiêu Ánh là đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ về nhà muộn. Tiêu Ban điều hết tất cả người làm tiếp tục tìm Tiêu Ánh, dù có lục tung cái Liên Thành này lên.
Trời thì tối khuya, ai cũng căng thẳng đợi kết quả. Tiêu Phong khuyên An Kỳ nên về viện nghỉ ngơi nhưng cô từ chối , tuy nhiên bản thân chịu không nổi cơn buồn ngủ mà tựa vào vai Tiêu Phong thiếp đi.
Sáng mai, Cao quản gia vô tình nhặt được một chiếc hộp gỗ được đặt ở cổng, ông đem vào cho Tiêu Ban xem, bên trong là mảnh giấy kèm theo nhúm tóc nhỏ màu nâu hạt dẻ. Sau khi đọc thì sắc mặt Tiêu Ban tệ hơn.
" Bác à, bên trong tờ giấy đó viết gì vậy? " An Kỳ hỏi.
" Bọn chúng hiện đang giam giữ Tiêu Ánh, nếu muốn gặp lại con bé phải đưa 3000 đồng Kim Mã. Địa điểm gặp là ngôi miếu hoang gần cửa Tây của Liên Thành. Và đây chính là tóc của Tiêu Ánh! "
Quả nhiên đúng với suy đoán của Tiêu Phong, Tiêu Ánh đã bị bắt cóc . Nhưng cũng không nên tin hoàn toàn vào bọn chúng, An Kỳ định sẽ đi nhờ Hạo Thạc giúp nhưng lại bị Tiêu Phong ngăn lại.
Một phần là vì là chuyện riêng của Tiêu gia, sự an toàn của Tiêu Ánh. Tuyệt đối không được để Lục phu nhân biết chuyện này. Bây giờ bước đầu tiên là chuẩn bị tiền và đến chỗ hẹn mà bên trong tờ giấy ghi.
Xô nước lạnh tạt thẳng vào Tiêu Ánh làm cô sựt tỉnh, dần dần lấy lại nhận thức. Tiêu Ánh sợ hãi khi xung quanh cô là một nơi tồi tàn, đổ nát, lại còn tối đen như mực. Cô nhớ lại bản thân đã bị ai đó bịt thuốc mê, toàn những kẻ lạ mặt.
" Em tỉnh rồi à Tiêu Ánh? " Một giọng nói quen thuộc cất lên, người bước ra từ trong bóng tối không ai khác chính là Tất Dũng.
" Tất Dũng, anh dám bắt cóc tôi! " Tiêu Ánh nghiến răng, không ngờ tên này lại cầm thú như vậy, vậy mà lúc trước cô yêu hắn như si mê điên dại.
Tất Dũng bật cười lớn, hắn nói bây giờ cô đang ở một nơi dù có hét khan cổ cũng chả có ai nghe thấy, cổng Tây Liên Thành là nơi vắng vẻ, không có nhiều nhà cửa, bốn bể là cây. Tất Dũng tiến tới và nâng cằm Tiêu Ánh.
" Cô tưởng cô thanh cao lắm à? Sau khi chia tay tôi thì rất nhanh cô cũng có tình mới . Chúng ta đều một chín một mười với nhau! " Lúc trước Tất Dũng đã nhìn thấy Tiêu Ánh đang ăn cùng Trương Minh, nhưng cô nói cả hai chỉ là bạn nhưng hắn không tin.
" Đừng có mà gán ghép tôi với một kẻ như anh...! " Chưa nói hết câu thì một nữ nhân lao tới cho Tiêu Ánh một cái tát thật mạnh đến nổi cô chảy cả máu miệng, ả là tình nhân của Tất Dũng tên Mai Cơ.
Mai Cơ cười khinh bỉ khi mạng sống của Tiêu Ánh đang nằm trong tay bọn chúng , mà còn dám to mồm. Cô ta liên tục đánh Tiêu Ánh, thậm chí dùng chân đá cô ngã ghế. Tất Dũng kêu ả dừng, bởi vì Tiêu Ánh đang thê thảm rồi.
" Nếu tối nay chuyện này trót lọt, thì hai chúng ta sẽ sống một cuộc sống giàu sang vĩnh viễn! " Mai Cơ ôm Tất Dũng, hắn nhếch môi.
" Đúng vậy! Tận 3000 đồng Kim Mã thì tiêu đến bao giờ. Chúng ta đi ăn thứ gì đó đi! "
Sau khi bọn chúng rời khỏi, Tiêu Ánh nằm trên sàn lạnh lẽo, ẩm mốc. Trên cơ thể đầy những vết thương từ Mai Cơ, nước mắt cô ứa ra vì đau đớn.
Cũng đã sắp tới giờ nhưng Trương Minh không thấy Tiêu Ánh đâu, cô ấy là người rất đúng giờ, nếu có chuyện gì bận bất ngờ đều cho người tới báo. Nhưng hôm nay thật lạ quá, Trương Minh quyết định tới Tiêu gia một chuyến.
Anh hồi hộp đứng đợi, nhưng người đi ra lại chính là An Kỳ. Vẻ mặt của cô hơi căng thẳng, Trương Minh chào hỏi An Kỳ.
" An Kỳ tiểu thư, cho hỏi Tiêu Ánh có nhà không ? "
" Hiện tại thì không a! Trương công tử hãy quay lại sau! " An Kỳ lắc đầu rồi xoay người chuẩn bị đi vào , nhưng Trương Minh cảm thấy có gì đó lạ nên tiếp tục hỏi. Cô nghĩ y thật cứng đầu.
An Kỳ đành nói nhỏ rằng Tiêu Ánh đã bị kẻ xấu bắt cóc, Trương Minh nghe xong bất giác kích động hỏi tình hình Tiêu Ánh. Bọn bắt cóc chỉ đưa tóc và đòi tiền chuộc, Trương Minh xin được phép vào gặp Tiêu gia chủ.
" Thưa bác , có người muốn gặp bác ạ...! "
" Bất kể là ai thì cháu cũng mời họ về đi. Ta đang không có tâm trạng tiếp đãi! "
" Xin Tiêu đại nhân cho tôi nói vài lời...Tôi là người thuộc Trương gia - tên Trương Minh. Xin hãy cho phép tôi âm thầm cùng đại nhân đi cứu Tiêu tiểu thư! "
Tiêu Ban hơi nhíu mày vì sao Trương Minh lại biết chuyện, mọi ánh nhìn đều hướng về phía An Kỳ, tuy nhiên Trương Minh lại nhất định muốn đi với Tiêu Ban.
" Rốt cuộc Trương công tử là gì với Tiêu Ánh mà lại hành động như vậy? Đây không phải việc của người ngoài, mong cậu về cho. Còn con nữa An Kỳ, ta sẽ phạt con! " Tiêu Ban tức giận, ông đập tay lên bàn. Đến cả Tiêu Phong cũng đứng im lặng
" Thật ra tôi đối với Tiêu tiểu thư...! " Trương Minh nói ra sự thật. Sau khi nghe xong Tiêu Ban khựng lại suy nghĩ, nhìn ánh mắt quyết tâm ấy, nam nhân này thật sự nghĩ tới sống chết của Tiêu Ánh.