Thiếu Soái Đeo Bám, Hậu Phương Đợi Ngài

Chương 7: Chỉ sợ thiếu




Thay vì ăn ở nhà Thẩm Mặc Kiêu dẫn hai người đến một nhà hàng nổi tiếng để ăn mừng.

Mới ngồi xuống bàn Trương Giai Tuệ đã ôm bụng khó chịu.

“Hai người gọi món trước đi, em vào vệ sinh một lát”

Đàm Tiểu Châu còn chưa kịp xin đi theo Trương Giai Tuệ đã chạy đi mất, giờ cô cũng nói đi vệ sinh có kỳ quá không?

Còn đang suy nghĩ có nên đi hay không thì người đàn ông ngồi đối diện cô lên tiếng.

“Em ăn gì?”

Cô nàng cười khổ, lật trang menu gọi đại một món rẻ nhất.

“Salat”

Salat? Đi hàng trăm km để đến được đây mà chỉ gọi salat? Cô không thấy mất công quá hay sao?

“Tôi nhớ em ăn nhiều hơn thì phải”

Ông trời sinh ra cô ăn nhiều nhưng không mập. Mới cả đây đâu phải nhà cô, nói ăn nhiều là ăn nhiều sao?

“Tôi đang ăn kiêng”

Nhìn cô giống người phải ăn kiêng lắm hả? Ngoại hình cô không quá nhỏ nhưng vẫn được cho là gầy, không cần ăn kiêng.

“Kiêng mỗi salat? Tôi hiểu rồi”

Hiểu? Cách hiểu của hắn quá ngang ngược rồi!

“Anh…”

Đàm Tiểu Châu tức đến cạn lời, con người này không thể nói chuyện bình thường được hay sao?

Trương Giai Tuệ chạy ra đã thấy rất nhiều món trên bàn, mà nhiều quá rồi…

“Anh gọi nhiều thế”

Chỉ đơn giản là nhiều thôi sao? Đây là xuất cho tám chín người ăn luôn rồi.

“Chỉ sợ thiếu”

Thẩm Mặc Kiêu nhìn ai kia mà nói.

Đàm Tiểu Châu né tránh, cầm cốc nước uống.

Anh em cô cũng không ăn nhiều như vậy…Trương Giai Tuệ nhìn sang Đàm Tiểu Châu đang uống nước.

“Cậu ăn tốt thật, cũng là một tài năng nhỉ?”

Cô nàng nghe mà sặc cả nước, cô không muốn tài năng kiểu này…



Thẩm Mặc Kiêu nhìn cô mà không dấu nổi buồn cười còn đưa cô nàng khăn tay để lau.

“Cảm ơn”

Cô nàng cầm khăn tay anh đưa cứ như một lẽ thường tình, còn là chính khăn tay của anh nữa! Anh cô ghét chia sẻ đồ dùng cá nhân cho người khác lắm mà?

Trương Giai Tuệ không nuốt trôi cơn sốc này…

“Hai người quen nhau đúng không hả?”

Theo phản xạ hai người nhìn nhau rồi quay sang cô đồng thanh trả lời.

“Không”

“Phải”

Trương Giai Tuệ hết nhìn Đàm Tiểu Châu rồi quay sang nhìn anh họ đầy nghi hoặc, hai người này là có vấn đề!

“Phải không đó? Hai người cũng thật là, quen thì nói quen, người thì không người thì có”

Cô nàng cười cười né tránh chủ đề, tiện tay khóa miệng cô bạn bằng miếng sushi.

“Ngon không?”

Trương Giai Tuệ cảm thản gật đầu.

Đúng là không tốn công đi xa! Vừa được ăn ngon vừa được hóng hớt chuyện của hai người…

Chiếc xe đen đỗ trước cổng trường liền gây sự chú ý của Đàm Như Khả, cô ta nhận ra đây là xe của thiếu soái và cả Đàm Tiểu Châu bước xuống xe?

Làm hỏng xe của cô, ả còn tưởng tượng ra cô thê thảm như thế nào, vậy mà được Thẩm Mặc Kiêu đưa đón? Còn nói là không quen? Rõ là không muốn ả quen anh đây mà!

Cô ta nghĩ mà ghen ghét ra mặt.

“Chị ơi, trưa chị không về em lo lắm đó”

Đàm Như Khả cố tình chạy đến hỏi thăm nhưng ánh mắt lại liếc nhìn người trong xe, ả còn ra điệu mình là một người biết quan tâm người khác.

Đàm Tiểu Châu bảo Trương Giai Tuệ vào trước tránh phải nghe chuyện không đâu.

Chiếc xe rời đi cũng là lúc cô ta giở giọng chua ngoa của mình, ghen tuông vô cớ.

“Sao chị lại đi cùng anh ấy?”

Cô cười mỉa.

“Nếu không nhờ ai kia làm hỏng xe cũng chẳng phải bắt gặp chuyện này”

Đàm Như Khả nghe mà giãy nảy cả lên, làm như oan ức lắm.



“Sao chị lại nói thế? Cứ như chị nghi ngờ em ấy. Em sao có thể hại chị mình như thế chứ?”

Đàm Như Khả như vừa bị chơi một vố, đây là trúng mánh hay có tật giật mình?

“Là em nghĩ vậy chứ chị có nói là em làm hỏng xe chị, đúng không?”

Đàm Như Khả không nói được lời nào liền kiếm cớ bỏ đi.

Từ xa vào đã thấy Đàm Tử Khâm dắt chiếc xe đạp đến chỗ cô nàng.

Đây là xe của cô!

“Anh đi ngang qua chỗ sửa xe, nhận ra xe của em nên dắt vào luôn”

Đàm Tiểu Châu lại nhận chiếc xe.

“Anh cần gì phải mất công vậy chứ?”

Đàm Tử Khâm xoa đầu cô, dịu dàng nói.

“Giúp em có gì mất công chứ?”

“Vậy cảm ơn anh”

Đàm Tử Khâm là vậy, dịu dàng với cô đến độ người ngoài không biết lại nói anh thích cô.

Thích? Cái gọi là giới hạn không cho phép người con trai ấy vượt qua.

Cô chỉ coi anh là một người anh trai tốt còn anh lại thích thầm cô, đơn phương một mình.

“Em đi trước đây”

Cô nàng nói rồi chạy vèo đi.

———————————

“Tuần sau nhà trường tổ chức ngoại khoá theo chủ đề quân đội, học sinh có mặt trước 7 giờ, không được đến muộn”

Chủ nhiệm Trần vừa dứt lời cả lớp đã bàn tán xôn xao đủ thể loại, câu hỏi nhiều vô kể.

“Cô ơi địa điểm là ở đâu ạ?”

“Đi mấy ngày hả cô”

“Tụi em sẽ được gặp người trong quân đội ạ?”

Chủ nhiệm gõ xuống bàn một tiếng phách.

“Cả lớp trật tự!”

“Lịch cụ thể sẽ được thông báo sau, đến lúc đó thì mau mở sách ra học bài!”