Đến bàn ăn, Đàm Như Khả chọn chỗ cạnh Thẩm Mặc Kiêu, đối diện là Đàm Tiểu Châu.
Ngồi bên cạnh cô là Đàm Tử Khâm, bằng tuổi cô nàng chính là con trai của nữ trưởng Đàm gia hay nói cách khác là anh họ cô.
Đàm Tử Khâm lại trái ngược hoàn toàn với cô em họ. Có thể nói là một người anh tốt. Đàm Tử Khâm đã dẹp bớt tin xấu về cô ở trường, làm cô em út tức đến phát khóc, anh vậy mà lại bảo vệ người ngoài!
Bữa cơm, mọi người nói chuyện khá hoà thuận.
Từng câu từng chữ Thẩm Mặc Kiêu nói ra Đàm Như Khả không để xót một chữ, đều chăm chú lắng nghe.
Thi thoảng lại trộm liếc nhìn anh một cái, lúc thì tỏ ra ngại ngùng, lúc thì con ngươi ả đảo quanh lên xuống ra tín hiệu, câu dẫn.
Nhưng có cố thế nào đi nữa Thẩm Mặc Kiêu cũng chẳng thèm đoái hoài đến.
Ánh mắt anh lại rơi vào đối phương.
Đàm Tiểu Châu nhìn quanh rồi trộm ăn một miếng thật to, thoái mái không cần giữ ý tứ. Nhưng cách cô nàng ăn lại tinh tế, gọn gàng. Đôi má phồng một cục thức ăn vừa đánh yêu lại phóng khoáng.
Đàm Như Khả thấy mà ghen ghét, lòng đố kị làm ả siết chặt tay lại.
“Á! Có kiến…”
Tiếng hét chua ngoa của Đàm Như Khả thật muốn làm điếc tai người khác.
Đã thế còn nắm chặt cánh tay của Thẩm Mặc Kiêu. Tay anh do tập luyện nên rất săn chắc, làm ả càng khao khát có được người đàn ông này.
Đàm Tiểu Châu giật mình, sặc đến nghẹn như bị bắt gặp tại trận, đường hoàng là một kim đại tiểu thư ăn uống lại vô tư, không biết từ tốn!
Cô nàng vô thức nhận lấy cốc nước Thẩm Mặc Kiêu đưa cho.
Đàm Như Khả còn bám lấy tay anh không chịu buông thế mà anh vẫn thờ ơ còn quan tâm người khác. Ả ta càng siết chặt cánh tay người đàn ông, bực tức lại không thể làm gì.
Mọi người nhìn hành động không mấy chính đáng của Đàm Như Khả mà lấy làm ngại. Cô ta cứ định giữ tay anh như vậy đến bao giờ?
“Cháu còn không mau bỏ tay ra?”
Đàm Như Khả không biết hổ thẹn còn tự cho mình là nạn nhân.
“Có con kiến trong cốc nước, cháu sợ lắm…”
Đàm Huân khó chịu ra mặt, nhà ông nào có kiến bao giờ? Đứa cháu này muốn giở trò gì? Định làm ông mất hết thể diện hay sao?
Dù vậy, Đàm Huân vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, không để bản thân nóng giận, người ngoài thấy thật chẳng hay gì cả.
“Hạo Hiên đổi cho tôi ly nước”
Ả ta vẫn tỏ ra đúng như những gì mình nói còn thản nhiên sai bảo người hậu cận của Đàm Tiểu Châu cho bõ tức.
Hạo Hiên cười trừ, anh là người ả ta muốn sai bảo là được ư?
“Tôi thấy cốc nước này rất bình thường, không hề có kiến như tiểu thư nói”
Đàm Như Khả thẹn quá hóa giận, ả không kiềm chế nổi cơn tức giận mà lớn tiếng.
“Tôi bảo đổi cốc nước thôi mà cậu nhiều lời thế!”
Ả nói mà mọi người không biết giấu mặt đi đâu, bữa cơm đang bình thường, vui vẻ lại bị Đàm Như Khả con cháu họ bày trò, phá tan!
Lại trước mặt người ngoài như vậy làm Đàm Huân phát bệnh, phấp phồng cơn ho.
Đàm Lệ Quyên ngồi cạnh khuyên ba bình tĩnh lại, đưa ông viên thuốc uống.
“Thật ngại quá, có lỗi với thiếu soái rồi”
Đàm Như Khả bên cạnh cũng mè nheo theo.
“Em sợ kiến quá nên nhìn nhầm, mong anh bỏ qua”
Thẩm Mặc Kiêu khẽ cười làm mọi người ngạc nhiên một trận. Chuyện này có gì buồn cười ư?
Nhưng đâu ai biết hắn cười vì cô gái đã nuốt trôi thức ăn…
“Không sao”
Cao Đinh Phong cạch ly rượu nhẹ nhắc nhở.
Vậy mà đến giờ phải đi rồi?
———————————
Vầng trăng thanh sáng rọi mọi cảnh sắc, điểm chấm thêm là hình ảnh con người, tô đậm nỗi cô đơn khó tả.
Trên ban công tầng hai của Đàm gia, Đàm Tiểu Châu hướng mắt nhìn cảnh đêm, hình ảnh người đàn ông bước vào xe thu vào tầm mắt của cô.
Thẩm Mặc Kiêu tại sao anh lại giúp tôi? Cô tự hỏi.
Trong xe, thiếu soái nói lần giúp này coi như hành động tạ lỗi.
“Tự dưng lại hỏi tôi câu đó? Cao Đình Phong cậu hứng thú với cô gái đó à?”
Hắn nói mà không biết ngượng, người hứng thú không phải hắn hay sao?
Cao Đình Phong nhìn bạn mình đầy coi thường.
“Tôi không có chung sở thích với cậu”
“Cậu thử xem? Rồi xem tôi làm gì cậu!”
Thẩm Mặc Kiêu nói rồi nhìn lên ban công, Đàm Tiểu Châu giật mình ngoảnh đi, cô nàng luống cuống kéo rèm cửa lại.
Tự dưng lại nhìn như vậy thật khó xử…
“Nhìn thì cũng nhìn rồi, trốn cái gì chứ?”
Cao Đình Phong vặn nhỏ tiếng nhạc, hỏi lại.
“Cậu nói gì?”
Thẩm Mặc Kiêu bật cười thành tiếng.
Không gian không mấy tiếng động lại rộn lên tiếng cười.
Nhìn hắn mà lông mày anh nhướng lên.
“Cậu là kẻ phản diện sao?”
Đúng! Tiếng hắn cười đầy sự hả hê như mấy kẻ phản diện trong phim vậy, trông mà tâm đắc.
“Phản diện? Phản diện đê tiện thế nào?”
Cao Đình Phong đến cạn lời, Thẩm Mặc Kiêu bị điên thật rồi. Thế mà bấy lâu còn tưởng hắn nghiêm túc trong mọi việc vậy mà có ngày lại thiếu nghiêm túc như thế, thật khó tin.