Thiếu Soái Đeo Bám, Hậu Phương Đợi Ngài

Chương 23: Phu nhân…




Thẩm Mặc Kiêu tỉnh giấc trên chiếc giường gỗ màu sẫm, việc đầu tiên là tìm kiếm cô gái bên cạnh.

Anh chưa tỉnh táo hẳn nên tay cứ sờ mò tìm cô, Đàm Tiểu Châu không có ở đây.

Thẩm Mặc Kiêu anh mới giật mình nhìn xung quanh, là một phòng ngủ chỉ đơn giản với chiếc giường lớn, vội vàng xuống giường mặc quần áo qua loa rồi chạy ra ngoài nhà.

“Châu, em đâu rồi?”

Thẩm Mặc Kiêu không thấy cô lại sợ mình chỉ nằm mơ, rồi lo lắng vẩn vơ.

Làm dịu sự bất an ấy của anh là tiếng gọi trong trẻo ngoài sân.

“Em ở ngoài này”

Sân nhà khá rộng lại có góc khuất để nướng thức ăn, lại được ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn nơi thôn quê.

Nắng vàng bao trùm cảnh sắc đồng quê, làm vàng nhẹ mái tóc được tết gọn sau lưng, cô gái nhỏ cầm que thịt nướng cùng nụ cười tươi rói.

Đàm Tiểu Châu bất ngờ đón nhận cái ôm của người đàn ông.

Có lẽ là vì anh sợ mất cô cũng có thể là vì sợ đây chỉ là giấc mơ không tồn tại…

Đàm Tiểu Châu mỉm cười, khẽ vỗ lưng an ủi, cô vẫn ở đây mà.

“Em đang nướng thịt. Nghe nói mấy ngày này anh chưa ăn rồi. Bỏ bữa không tốt”

Mấy ngày qua cô vẫn nghe ngóng tin tức của anh sao? Vậy mà lại cố tình không để ý anh cơ đấy.

“Em cũng gầy đi nhiều rồi, lúc chúng mình làm, anh thấy người em nhỏ hơn…”

Thẩm Mặc Kiêu là loại người gì vậy? Để ý thì thôi còn gợi nhớ cho cô nữa, trong đầu hắn chỉ toàn mấy thứ đó thôi à?

Đàm Tiểu Châu giận đấy, cô đang nói chuyện nghiêm túc!

“Anh buông ra, em phải nướng thịt rồi!”

Giọng cô nàng có chút giận dỗi, nghe đáng yêu thật.

Thẩm Mặc Kiêu khẽ lau vết lấm lem trên gương mặt ửng đỏ vì hơi nóng do đứng gần bếp than rồi mơn trớn nơi gò má đầy cưng chiều.

“Để anh nướng cho, gương mặt xinh đẹp của vợ anh không thể để tổn thương được”

Cái gì mà vợ? Cô mới không thèm!

“Ai muốn làm vợ anh cơ chứ?”

Đàm Tiểu Châu phồng má, lấy lại xiên thịt, cô tự nướng được.



Sao cô gái này lúc nói thích hắn đến giờ cứ đáng yêu làm sao ấy? Dáng vẻ này của cô nàng thật khiến người ta muốn giấu đi, chỉ mình hắn được thấy!

Thẩm Mặc Kiêu ôm cô phía sau lưng, hơi cúi đầu, cầm lấy bàn tay nhỏ gấp đôi, nướng thịt cùng cô.

“Phu nhân của anh dám cướp rể mà không dám nhận chồng?”

Thì lúc đó cô mới xác định tình cảm của mình, vì bất đắc dĩ mới phải làm vậy.

Đàm Tiểu Châu cầm miếng thịt đưa vào miệng anh, không cho làm khó cô nữa.

Thẩm Mặc Kiêu lùi một bước, hà hơi, giọng nói ồm ồm vì miếng thịt còn trong miệng.

“Phu nhân, thịt của em bỏng miệng anh rồi”

Cô nàng hơi hoảng, để xiên thịt đang nướng xuống, luống cuống lại xem anh có sao không.

“Em xin lỗi, em chưa thổi nguội hẳn, để em thổi cho nhé?”

Ý này rất hay nhưng hắn lại thích sáng tạo hơn một chút.

Thẩm Mặc Kiêu đặt tay sau gáy cô nàng làm điểm tựa, cúi đầu hôn lên miệng cô.

Đàm Tiểu Châu tay vẫn giơ lên không vì lo lắng, cô nàng từ từ cảm nhận ra vị thịt nướng ngòn ngọt.

Hắn đưa miệng thịt vào trong miệng cô nhân tiện hôn một chút rồi mới rời.

“Thế nào? Ăn thế này ngon hơn đúng không?”

Thật đáng ghét, lại trêu cô còn cười được?

“Anh lừa em, anh quá đáng…”

Đàm Tiểu Châu trách mắng qua cái đánh yếu sức.

Làm cô lo chết đi được còn sợ anh bị bỏng.

Thẩm Mặc Kiêu nhìn cô mà không nhịn được cười.

“Em lo cho anh vậy à?”

Còn phải hỏi sao? Cô bị dọa đấy nhưng lại cứng miệng không chịu nhận.

“Không nhé, anh đáng ghét như vậy ai lo cho được?”

Hắn lại sán lại ôm liền bị Đàm Tiểu Châu đẩy ra, cô nàng giận anh thật rồi, anh chỉ biết trêu cô là giỏi thôi!



“Phu nhân anh sai rồi…”

Đàm Tiểu Châu cô mới không thèm ngó đến nữa, cô không nghe thấy gì hết!

Thẩm Mặc Kiêu nhăn mặt, ôm bụng.

“Phu nhân, bụng anh đau”

Quả nhiên, cô không thể ngó lơ được nữa, sự quan tâm ấy làm hắn bật cười.

“Thẩm Mặc Kiêu anh đùa dai như vậy làm em đau tim lắm không? Cái tên đáng ghét này!”

Tức chết cô mà! Sao cô có thể thích hắn được cơ chứ?

Cả bữa ăn, Đàm Tiểu Châu hậm hực cơn giận mãi không thèm mở miệng nói chuyện với anh. Anh quá đáng lắm luôn!

“Phu nhân còn giận anh à?”

Cô nàng không thèm để ý, nhét đồ ăn vào miệng, không muốn nói.

Ăn xong hắn lại cầu xin tha thứ.

“Phu nhân tha lỗi cho anh”

Đến lúc nằm ngủ, hắn lại hỏi.

“Phu nhân tha lỗi cho anh chưa?”

Cứ một lúc lại nghe anh mè nheo, cô nàng không chớp mắt nổi. Muốn cô giận anh hơn à?

“Phu nhân…”

Đàm Tiểu Châu đến hết cách, lấy tay bịp miệng anh lại.

“Anh có im đi không hả? Còn chưa ngủ nữa?”

Thẩm Mặc Kiêu cầm tay cô nàng hôn một cái rồi đưa lên đặt lên gương mặt đẹp trai của hắn.

“Phu nhân, đừng giận anh…”

Hắn là câu dẫn cô, không làm cô từ chối được!

“Ngủ đi là được…”

Thầm Mặc Kiêu nghe lời nhắm mắt lại, đến khi cô bắt đầu vào giấc hắn lại gọi.

“Phu nhân, anh không ngủ được…”