Thiếu Soái Đeo Bám, Hậu Phương Đợi Ngài

Chương 20: Lễ đường




Mấy hôm liền, Thẩm Mặc Kiêu vùi đầu vào công việc.

Khi bận rộn sẽ không buồn nữa, câu nói này với hắn là nói điêu!

Mấy ngày mất ăn mất ngủ thiết tưởng vì công việc ai ngờ là vì thất tình?

Thẩm Mặc Kiêu mệt mỏi chợp mắt được một lúc lại bị làm phiền.

“Mặc Kiêu em mang đồ ăn đến cho anh này”

Lại là cái giọng này!

Mấy ngày nay, ngày nào Đàm Như Khả cũng mang cơm đến, không kể trưa hay tối. Thật phiền chết đi được.

Mới vào phòng cô ta đã nhăn mặt lại khi ngửi thấy mùi ôi thiu của thức ăn.

Đến cả mười mấy hộp cơm ả mang đến bị để một xó không đụng một miếng.

“Trời ạ! Anh làm việc cũng phải nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ chứ”

Đàm Như Khả đứng cạnh bàn làm việc, mở hộp cơm ra, gắp trước miệng anh một miếng thức ăn.

“Há miếng nào, a…”

Giây trước nghe cô nịnh ăn, giây sau đống đồ ăn băng từng toé khắp sàn.

Thẩm Mặc Kiêu không thương tiếc hất sạch đống đồ ăn đi, làm ả giật cả mình.

“Cút ngay cho tôi”

Tiếng hắn quát lớn như con thú gầm lên vì cơn điên, có thể sẵn sàng giết sạch những con vật khác bất cứ lúc nào.

Bị dọa sợ nhưng cô ta vẫn lấy hết bản lĩnh ở lại.

“Ngày mai chúng ta kết hôn rồi, như thế nào đi nữa em vẫn sẽ là vợ anh, chúng ta là vợ chồng!”

Đàm Như Khả để lại câu nói đó mới rời đi.

Đến ngày Đàm Tiểu Châu cô thấy vui rồi nhỉ?

Hắn cười như một thằng điên rồi ngửa lưng ra sau, nhìn lên trần nhà tưởng tượng ra hình bóng của cô.



“Tiểu Châu, em vui là được. Tôi sẽ làm em vui…”

———————————

Đàm Như Khả cả đêm thao thức không ngủ được, chỉ mong ngày mai đến thật nhanh để ả có thể chính thức là vợ Thẩm Mặc Kiêu.

Cô ta cố tình chọn Đàm Tiểu Châu làm phù dâu cho mình, để cho cô biết ả ta mới là người chiến thắng.

Nghĩ thôi ả đã ngủ thiếp đi trong niềm vui sướng.

———————————

Đàm Như Khả đã dậy từ sớm, khoác lên mình chiếc váy cưới, chuẩn bị bước lên lễ đường.

Khung cảnh đám cưới lúc nào cũng lộng lẫy, đông vui, mọi người ai cũng nôn nóng, mong đợi.

Trương Kiến Hoa đến giờ vẫn còn bỡ ngỡ khi cháu trai ông lại đồng ý nhanh như vậy. Hôm qua ông mới hỏi, anh gật đầu đồng ý luôn.

Ba mẹ Thẩm Mặc Kiêu vẫn còn bên nước ngoài do hủy vé đột ngột của hãng hàng không nên không kịp về, thôi thì một mình Trương Kiến Hoa ông chứng kiến là đủ rồi. Hai người cũng mừng vì con trai vì bấy lâu không chịu yêu đương, cứ sợ anh ế cả đời!

Trong phòng cô dâu, Đàm Tiểu Châu nhờ làm phụ dâu cô cũng không từ chối, mọi chuyện tự nhiên sẽ không bị nghi ngờ. Bây giờ cô đang chỉnh váy cưới cho Đàm Như Khả.

“Chị ơi, thấy em thế nào?”

Còn định khen cô ta đẹp thì cô ả nói tiếp.

“Rất hợp làm vợ anh Mặc Kiêu đúng không chị?”

Đàm Như Khả nhấn thật mạnh để cô nghe thật rõ, lại không dám cười lớn vì giữ giá.

Đàm Tiểu Châu vẫn miệt mài chỉnh váy cho cô ả không hề bị phân tâm.

“Còn ai hợp hơn em?”

Đàm Như Khả nghe đến đây thì cười mãn nguyện, lại nghe Đàm Tiểu Châu nói tiếp.

“Ý em là vậy đúng không?”

Thế mà bị cô nói lại, ả tức mà vẫn phải cười.



Đến giờ, Đàm Như Khả được Đàm Quang, ba cô ta dẫn vào lễ đường.

Cô ta thì tươi cười, vui vẻ nhưng Thẩm Mặc Kiêu lại khác, hắn không biết thế nào là cười vào lúc này!

Đàm Tiểu Châu trong phòng phù dâu còn chưa ra.

Tại sao cô không thể ra ngoài đó? Tại sao cô không thể dối diện? Ngày vui cô phải vui vẻ ra đấy chúc mừng cùng mọi người mới phải.

Nhìn bản thân trong gương, Đàm Tiểu Châu thấy cô trông thiếu sức sống đến phờ phác, do hôm qua cô không chợp mắt nổi đây mà?

Thẩm Mặc Kiêu, người đàn ông này không ngừng xuất hiện trong đầu cô.

Đàm Tiểu Châu còn nhớ những ngày thật vui vẻ bên cạnh anh…

Rồi anh tỏ tình cô, trái tim cô như muốn nhảy ra nồng ngực nhưng vì chưa hiểu hết về cảm xúc này mà hết toáng lên, anh có bị cô dọa không nhỉ? Nghĩ lại miệng cô bất giác cười lên, cô nàng nhìn trong gương mà giật mình theo.

Đàm Tiểu Châu cô thấy hạnh phúc vì điều đó ư?

Lúc này,cô đang báo hiếu cho ba mẹ sao? Nhưng báo Hiếu đâu phải theo nghĩa này? Nó là chăm sóc lại ba mẹ kia mà…

Cô hiểu rồi!

Cô hạnh phúc không phải vì điều đó, mà vì Thẩm Mặc Kiêu, là vì có anh nên cô mới thấy hạnh phúc!

Đàm Tiểu Châu vội vàng đẩy cửa ra, căn phòng này cách lễ đường những 500m.

Đôi chân trần chịu đựng cát sỏi mà băng qua.

Cô ước mình chạy nhanh hơn nữa nếu không cô sẽ hối hận cả đời…

Lễ đường trắng khắp cả, hoa hồng dải dài, thật đẹp.

Vị sư mục đang hỏi đến lượt Thẩm Mặc Kiêu rồi.

“…con có đồng ý không?”

Ngoài cửa cô đã nghe rất rõ, vì bên trong nói bằng micro.

Giọt nước mắt cô tuôn rơi trong sự bất lực, cô không tài nào mở được cánh cửa lễ đường này.

“Thẩm Mặc Kiêu, em thích anh!”