“Cháu đến muộn rồi, thật thất lễ”
Người này…
“Mặc Kiêu cháu đến rồi à?”
Cảnh tượng này là sao chứ?
Thiếu soái là cháu trai của Trương Kiến Hoa?
Mọi người được một trận sốc tới não rồi!
“Không sao…”
Đàm Huân vẫn chưa nuốt trôi chuyện này.
Trái đất cũng tròn quá rồi!
“Không phải đang nói chuyện hôn ước sao? Cháu đến đúng lúc lắm”
“Nó 25 tuổi rồi mà chưa tính đến chuyện lấy vợ, làm ông lão này lo lắng thay luôn rồi”
Trương Kiến Hoa vừa gặp mặt anh đã nhắc đến chuyện lấy vợ, ông bay về nước chỉ với mục đích này thôi ư?
Thẩm Mặc Kiêu ngồi đối diện cô nàng mà nói.
“Ông à, vẫn còn sớm”
Bắt gặp ánh nhìn của hắn, Đàm Tiểu Châu không dám đối diện.
Không phải hắn có ý gì chứ? Còn sớm? Hắn muốn nói nghĩa nào?
Trương Kiến Hoa nghe xong, đánh vào tay đứa cháu một cái, 25 tuổi rồi mà nói còn sớm?
“Ông cũng hãng từ từ, bọn trẻ nó tự thuận theo tự nhiên”
Đàm Huân giải vây.
“Mới cả Như Khả nhà chúng tôi còn nhỏ…”
Nói đến cả nhà bỗng cười rộ lên.
Đàm Như Khả ngại ngùng vén tóc sau tai, liếc nhìn người đàn ông trong tưởng tượng sẽ là chồng.
Dưới bàn ăn, chân người đối diện va vào làm Đàm Tiểu Châu giật mình.
Cứ ngỡ chỉ vô tình nhưng giây sau đã luồn vào trong chiếc váy dài của cô, một đoạn đến đầu gối.
Bàn ăn dài nhưng hẹp đủ để Thẩm Mặc Kiêu điều khiển hành động.
Thế mà lại là việc không mấy thẳng thắn!
Đàm Tiểu Châu lấy con dao chọc miếng bít tết trong đĩa một lực mạnh, đôi mắt sắc sảo được mài dũa như đề đâm người đàn ông ngồi đối diện.
Hắn ta vẫn thản nhiên như không, lắng nhẹ ly rượu trên tay.
Bữa ăn ngon bị phá tan bởi sự trêu đùa của hắn làm cô không thể tiếp tục ngồi ăn.
Đàm Tiểu Châu đứng dậy, xin chào phép rời bàn.
Đàm gia có một khu vườn nhỏ sau nhà. Ánh đèn trắng vàng bừng lên, tỏa sáng khắp vườn. Vì là buổi tối nên không gian càng trở lên lãng mạn.
Hít khí trời ngoài này cô nàng mới thấy cái yên bình hiếm thấy, lâu rồi mới có lại cảm giác này.
“Đến đâu rồi…”
Tút tít, tiếng nói rè rè không mấy rõ ràng.
“Vẫn đang trong kế hoạch…”
Tút tít, tít tít…
Đằng sau bóng cây già, tiếng nói trở nên rõ ràng hơn, Đàm Tiểu Châu tiến gần, âm thanh lại trở nên sao nhãng.
“Tiểu thư?”
Hạo Hiên giật mình ngoảnh lại.
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Người hầu cận lơ đãng nhìn quanh.
“Ở đây trong lành, tôi đi dạo chút thôi. Cô không ăn lại đây ạ?”
Cô nàng khẽ thở dài, được ăn thì tốt quá.
“Tôi ăn rồi”
Đàm Tiểu Châu cắt đứt sự im lặng bằng suy nghĩ của mình.
“Cậu theo tôi cũng được hai năm rồi”
Thế mà đã hai năm, kỉ niệm gắn bó ấy không hề ít. Hạo Hiên đã bên cạnh giúp đỡ cô rất nhiều để hoàn thiện một vị tiểu thư đúng nghĩa.
“Nếu có việc phải làm hơn thì đi đi”
Người hậu cần nhìn cô lấy ngạc nhiên, cô biết chuyện gì rồi phải không?
“Tiểu thư, cô đang hiểu lầm gì rồi ư?”
Cô nàng lại ngồi trên ghế, mắt hướng nhìn bầu trời đêm, hình dung mọi chuyện.
“Tôi từng thấy cậu nén lút làm nhiều điều cùng với việc bảo vệ tôi, làm bạn với tôi”
“Nhưng mà…”
Cô nàng mỉm cười nhìn Hạo Hiên.
“Cậu không thể làm hai việc cùng lúc được đâu. Cậu có việc bí mật thì đi làm đi, không cần để ý đến tôi”
Ngay từ đầu ba mẹ cô thuê Hạo Hiên cũng chỉ vì sự lo lắng dành cho cô. Nhưng giờ khác rồi, cô không để ba mẹ phải lo lắng nữa, cũng sẽ không tạo khoảng cách địa vị nữa. Vì dây vốn là cuộc sống của cô mà.
Trở thành một vị tiểu thư họ Đàm!
“Cậu nhớ Hoành Chân chúng ta từng gặp không?”
“Cậu rất giống cô ấy. Hay là cậu ấy chuyển sinh rồi chăng?”
Dù chỉ là câu nói đùa nhưng Đàm Tiểu Châu cô nói ra cảm giác như là sự thật vậy.
Họ giống nhau đến từng tính cách, điệu bộ.
“Tiểu thư, tôi không biết nói thế nào nữa nhưng mà…”
Đàm Tiểu Châu cầm chặt tay người bạn bấy lâu của mình, thật lòng mà nói.
“Đi đi, cậu không cần gò bó mình như vậy”
Hạo Hiên khẽ cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.
“Cảm ơn cô, tiểu thư”
Cô nàng nhìn bóng người rời đi không lỡ mà gọi lại.
“Hoành Chân…”
Người hầu cận ngoảnh lại nhìn cô chủ, dường như muốn nói gì đó lại không thể.
Đàm Tiểu Châu lắc đầu, nước mắt làm ướt mi cô nàng, ngập ngừng mãi mới thoát lời muốn nói.
“Tôi muốn một ngày nào đó chúng ta lại đến thăm cô ấy”
Hạo Hiên quay lại ôm cô chủ lần cuối thay cho lời tạm biệt.
“Khi nào tôi xong việc tôi sẽ đi cùng tiểu thư”
Đàm Tiểu Châu gật gật, gạt vài giọt lệ trên khóe mi.
Thế là người bạn thứ hai không còn bên cạnh cô nữa rồi.
Dù sao, gặp được họ là điều may mắn nhất mà cô có được.
Những câu chuyện cô có thể tâm sự, những gì cô có thể nói cũng đã nói rồi.
Cuộc đời là vậy, xoay vần giữa kẻ phải đi và người ở lại. Đôi khi gặp được nhau đã là cái duyên rồi, đừng trách duyên phận ngắn ngủi…