Thiếu Soái Đại Nhân Của Nàng Tổng

Chương 23: 23: Anh Ấy Là Duy Nhất




...

Ba ngày sau. Thẩm gia.

Thẩm Chấn Hào đang ngồi chờ trên ghế sofa, còn Ôn Dung đang nấu ăn trong bếp. Thẩm Ngải Yến rốt cuộc cũng trở về. Cô và Bạch Ngôn Hạo ba ngày trước gặp được Thẩm Chấn Văn, nghe Thẩm Chấn Văn thuật lại mọi chuyện, Thẩm Ngải Yến mặc dù không ưa Thẩm Chấn Văn, nhưng Bạch Ngôn Hạo lại khuyên cô đừng nóng nảy, cuối cùng vẫn là cô nghe lời anh, cả hai quyết định trở về, cùng nhau đối mặt.

Lúc vừa trở lại cả hai liền tách ra, Bạch Ngôn Hạo trở về chung cư của anh, vì anh còn trong thời gian nghỉ phép. Còn Thẩm Ngải Yến trở về nhà chính Thẩm gia để giải quyết chút chuyện.

Lúc Thẩm Ngải Yến bước vào, vẻ mặt Thẩm Chấn Hào liền thay đổi, ánh mắt liến hướng chằm chằm về con gái, gương mặt có chút tái nhợt, suýt nữa thì ông giật mình.

Thấy Thẩm Chấn Hào nhìn mình, Thẩm Ngải Yến đứng yên ở cửa trong chốc lát rồi bỏ lại giày.

"Còn biết đường về nhà?" Giọng điệu trầm thấp của Thẩm Chấn Hào vang lên đầy ranh đe, "Đi tìm người cũng không nói tiếng nào, đáng lẽ hôn lễ đã diễn ra tốt đẹp, con lại một tay phá hủy, để mặt mũi ở Thẩm gia vào chỗ nào?"

Thẩm Ngải Yến cũng chẳng vì mấy lời này mà buồn bực hay khó chịu, cô chỉ bình tĩnh xoay người đáp lại: "Mặt mũi Thẩm gia, cha cái gì cũng chỉ có mặt mũi của Thẩm gia, nếu cha cần mặt mũi, chỉ một câu nói của chủ tịch Thẩm, há còn ai dám mở miệng? Con chỉ làm theo đúng trái tim và lí trí mách bảo, về mặt mũi..." Thẩm Ngải Yến đè nén gằn từng chữ, "..Đã sớm không còn mặt mũi rồi."

"Con..." Thẩm Chấn Hào giận tím mặt, mãi sau mới thốt lên, "Lời nào vào miệng cũng là có lý, ngang ngược."

Thẩm Ngải Yến thanh giọng, nghiêm túc nói với Thẩm Chấn Hào, "Con tìm Ngôn Hạo cũng có gì quá đáng, lần này, đừng hòng ai có thể ngăn cản, cha, người nên nhớ, lại đừng dùng thủ đoạn năm đó để áp đặt lên suy nghĩ của con. Con tuyệt sẽ không từ bỏ."

Ôn Dung nghe thấy có người lớn tiếng bên ngoài, liền từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nghe được lời của Thẩm Ngải Yến, bà nhất thời ngây ra, trong lúc nhất thời chỉ ngây ra, lát sau mới nói với Thẩm Chấn Hào: "Chấn Hào, con bé vừa về, ít nhất để nó nghỉ ngơi, sau lại bàn tiếp."

Ôn Dung thật sự rất có niềm yêu thương đối với đứa con gái riêng của Thẩm Chấn Hào, vậy nên việc Thẩm Chấn Hào có không muốn thế nào, hay phản đối ra sao, bà trong lòng đều ủng hộ Thẩm Ngải Yến.

Ánh mắt Thẩm Chấn Hào ẩn ẩn nhìn Ôn Dung mang theo phảng phất phức tạp, cuối cùng cũng không làm khó Thẩm Ngải Yến, phất phất tay ý bảo cô rời đi.

Thẩm Ngải Yến cũng không nhiều lời, đi thẳng lên lầu.

Đến bữa cơm tối. Ba người ngồi ăn cơm tối, Ôn Dung không ngừng gắp đồ ăn cho Thẩm Ngải Yến. Vừa gắp vừa nói: "Ngải Yến, con ăn nhiều chút, nhìn xem, mấy ngày vừa rồi chịu không ít khổ rồi."

Mặt Thẩm Ngải Yến cũng không mang theo biểu cảm gì, chỉ chậm rãi ăn thức ăn trong bát, phảng phất như không nghe được lời của Ôn Dung.



Mà bên này Thẩm Chấn Hào cũng không lên tiếng, rốt cuộc hai người cha và con gái ai cũng đều im lặng, một chữ cũng sợ phí phạm, tích tự như kim.

Bữa cơm cứ vậy kết thúc trong im lặng, lúc này Thẩm Chấn Hào mới hạ đũa xuống, hướng về phía Thẩm Ngải Yến, nói: "Ngải Yến, vậy bây giờ con tính thế napf với nhà thông gia bên kia?"

"Còn thế nào chứ, có sao thì sẽ nói như vậy, không nên cưỡng cầu." Thẩm Ngải Yến không một chút do dự đáp.

Thẩm Chấn Hào nghe thấy, liền không nói thêm gì nữa, ông lại không dám cường ngạnh, sợ hỏng việc.

Ôn Dung thu dọn bàn ăn, lại nói thêm: "Chấn Hào, con nó đã trưởng thành rồi, không còn nhỏ, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng nó hẳn đã rõ, tuổi trẻ suy nghĩ khác chúng ta."

"Vậy hy vọng nó lại không làm chúng ta thất vọng." Thẩm Chấn Hào nói với Ôn Dung nhưng lại thâm trầm mà nhìn Thẩm Ngải Yến.

Ăn cơm xong, Thẩm Ngải Yến thu đồ của mình chuẩn bị trở lại chung cư của cô thì lại bị Ôn Dung kéo lại.

"Ngải Yến, con đừng để ý cha con, hôn lễ long trọng như vậy dù sao hủy thì cũng hủy rồi, mất mặt thì cũng đã mất mặt, con không cần bận tâm, cứ làm chuyện con thích là được. Miễn đừng để cho quan hệ hai nhà trở nên căng thẳng."

Thẩm Ngải Yến gật đầu, "Dì không cần lo, con tự biết mình phải làm gì."

...

Ngày hôm sau, Thẩm Ngải Yến hẹn gặp mặt Viên Cảnh Chí nói chuyện.

Lúc này tại quán trà, Viên Cảnh Chí đã đợi Thẩm Ngải Yến được một lúc. Lúc vừa đến, Thẩm Ngải Yên thấy Viên Cảnh Chí ngồi chờ, khuôn mặt có chút tiều tụy.

"Viên phó tổng, ngày đó xảy ra chuyện, thật xin lỗi." Thẩm Ngải Yến ngồi xuống, nhẹ nhàng nói.

Viên phó tổng? Ngữ điệu thật xa lạ. Viên Cảnh Chí nhìn Thẩm Ngải Yến ngồi đối diện, tâm trí phảng phất đau xót, đến cuối cùng anh vẫn là người ngoài cuộc. Anh khoan dung cười: "Không sao cả, cô trở về là tốt rồi, Bạch chỉ huy không sao chứ? Đã tìm được rồi phải không?"

Thẩm Ngải Yến gật đầu, "Tìm thấy rồi, anh ấy cũng đã trở về cùng tôi, cũng may không cấp cứu kịp, hiện tại đã ổn định, không xảy ra mảy may gì."

"Vậy là tốt rồi." Viên Cảnh Chí thở dài một hơi, "Tình cảm của hai người đúng là rất tốt, tôi thật sự thấy hâm mộ."



Khóe miệng Thẩm Ngải Yến khẽ cong lên một nụ cười, ý tứ rõ ràng hạnh phúc, "Đúng vậy, đối với tôi mà nói, anh ấy là duy nhất, mà với anh ấy, thì cũng sẽ giống tôi."

Viên Cảnh Chí cười cười, chẳng biết nói thêm gì, người ta đã thể hiện lập trường, lại còn khoe khoang như thế, anh nên làm gì nữa đây, cưỡng cầu sao? Đây là việc anh không thể làm.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Thẩm Ngải Yến đột nhiên nghiêm túc, "Phó tổng à, chuyện gia đình anh, hôn lễ kia không ảnh hưởng đến mẹ anh chứ? Tôi rất xin lỗi, nhưng không thể làm khác."

Viên Cảnh Chí thấy Thẩm Ngải Yến đổi đề tài, cuối cùng chỉ thở dài, nói: "Cũng không có gì lớn, chỉ sốc một lúc, bệnh thì có vẻ nặng, còn phải phẫu thuật một lần cuối, nhưng chung quy vẫn là ổn."

"À." Thẩm Ngải Yến cúi đầu, có chút áy náy, nhưng một lát lấy lại bình tĩnh cô nghiêm túc nói: "Viên Cảnh Chí, tôi hôm nay ở đây thật sự xin lỗi anh, tôi không muốn dối người, dối lòng nữa, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè thôi, chuyện hôn lễ anh hãy cứ nói thật với cha mẹ anh đi thôi."

Đáy mắt Viên Cảnh Chí xẹt qua vẻ khổ sở, mắt hướng nhìn Thẩm Ngải Yến, có cảm giác như chính mình đã lâm vào đường cùng.

"Ngải Yến, tôi biết chuyện này là không thể, nhưng cô có thể giúp tôi cho trót không, mẹ tôi sắp làm ca phẫu thuật cuối, tôi mong bà có lòng tin để vượt qua."

"Cảnh Chí." Thanh âm của Thẩm Ngải Yến bất giác ôn nhu, mang theo kiên định, "Xin lỗi, tôi không thể kết hôn với anh, cũng không muốn lừa dối mọi người nữa."

Sắc mặt Viên Cảnh Chí đại biến, mang theo chút không nỡ, ánh mắt có chút tối tăm như đáy vực, nói: "Giả bộ cũng không được nữa sao?"

"Không thể." Thẩm Ngải Yến thẳng thắn đáp.

"Vậy tại sao, ngay từ đầu, cô không từ chối ngay chứ? Đến bây giờ, trong lòng tôi nhận định, thì cô lại nói." Thanh âm Viên Cảnh Chí sắp nghẹn.

"Thực xin lỗi." Thẩm Ngải Yến cũng khó mà mở miệng nói tiếp khi nhìn đến biểu cảm lúc này của Viên Cảnh Chí. Hồi lâu sau trầm mặc, cô mới nói: "Thật có lỗi, là do tôi ích kỷ, lúc trước nếu chỉ là mình tôi, thì không có vấn đề, nhưng bây giờ đã có thêm một người, mà tôi lại không muốn anh ấy vì loại chuyện này cảm thấy jhos chịu trong lòng."

Viên Cảnh Chí cũng không còn cách nào khác, nếu là bình thường anh gặp chuyện như thế, cô sẽ chỉ gật đầu bỏ đi, nhưng bây giờ vì mẹ, anh muốn cố thử một lần.

"Tôi cam đoan sẽ không để ai biết loại chuyện này." Viên Cảnh Chí khó khăn nói.

Thẩm Ngải Yến bất đắc dĩ gượng cười, lời nói lúc này của cô lại lộ ra vô cùng tràn đầy thâm tình lẫn kiên định, "Xin lỗi, đối với tôi, ai tôi cũng sẽ lừa dối được, nhưng mà đối với Bạch Ngôn Hạo, tôi không làm được, cũng không thể nào làm, bởi vì với tôi mà nói, anh ấy là người duy nhất tôi không thể lừa dối.."

...