Anh đi đến trước mặt Bạc Sủng Nhi, nhàn nhạt mở miệng: "Sủng Nhi, anh tới đón em về nhà."
"Là anh...... Dịch Thiển!"
Có người đã lấy lại thần trí, nghe được anh nói chuyện, không nhịn được kinh hô tại chỗ!
Dịch Thiển nhìn Bạc Sủng Nhi, lập tức lại phụ tặng một câu: "Chờ một lát."
Liền đi về phía xe.
Tất cả mọi người chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy Dịch Thiển đã khom người chui vào ngồi ở trong xe Tịch Giản Cận, anh nhanh chóng cở áo Tịch Giản Cận, bên trong mơ hồ là máu.
Tô San cùng Hàn Như Y ở gần nhất, thấy cảnh này, không nhịn được thấp giọng hét lên một câu, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, có chút không đành lòng quay đầu đi.
Thần thể Tô San lay động đứng lên, may mắn Tịch Thư Ca phản ứng nhanh, kịp thời ôm lấy Tô San.
Dịch Thiển nhìn chằm chằm vết thương Tịch Giản Cận nửa ngày, nhàn nhạt mở miệng: "Sủng Nhi, qua xe lấy hòm thuốc của anh đây! Anh xử lý đơn giản trước!"
Bạc Sủng Nhi đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng chui vào trong xe Dịch Thiển, ôm hòm thuốc của Dịch Thiển xuống.
Lúc này Dịch Thiển đã phân phó người ôm Tịch Giản Cận xuống, đặt càng cứu thương ở trên mặt đất, để Tịch Giản Cận nằm ở phía trên.
Bạc Sủng Nhi mở hộp thuốc ra, Dịch Thiển nhìn cũng không có nhìn một chút, vươn tay, liền chuẩn xác không sai rút đi nước khử trùng cùng bông y tế, nhanh chóng trừ độc cho Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận chìm trong trong hôn mê, giống như là cảm thấy đau đớn, không nhịn được nhíu mày!
Sau khi Dịch Thiển trừ độc, liền cấp tốc kiểm tra vết thương một chút, lập tức liền cầm máu cho Tịch Giản Cận, lúc này mới dừng lại tất cả động tác trong tay, chậm rãi đứng lên, mang theo một loại thanh nhã phiêu dật sang trọng.
Anh tùy ý ném đồ vào trong hộp thuốc Bạc Sủng Nhi ôm, nhìn thấy Bạc Sủng Nhi nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận hôn mê, sắc mặt trắng bệch, liền khẽ cười một tiếng, vươn tay, cực kỳ dịu dàng nhìn Bạc Sủng Nhi, tình cảm cọ xát: "Anh ta không có việc gì......"
Lúc này Bạc Sủng Nhi mới hoàn hồn, gật đầu một cái với Dịch Thiển, trong lòng của cô không hiểu sao lại yên bình xuống.
yên bình không chỉ có Bạc Sủng Nhi, Dịch Thiển giống như là có ma lực, liền khía tất cả mọi người chung quanh không hiểu sao lại tin tưởng anh.
Dịch Thiển nửa ôm Bạc Sủng Nhi, đi đến xe của mình.
Anh mở cửa xe raném hộp thuốc vào, sau đó liền không coi ai ra gì muốn đẩy Bạc Sủng Nhi vào trong xe.