Tịch Giản Cận hơi gật đầu, lời gì cũng không nói, tay nắm lấy điện thoại di động, liền hạ xuống, ngón tay buông lỏng, điện thoại di động liền rơi xuốngchân.
Anh chậm rãi tựa vào tay lái, một mình trong xe, dỡ xuống vũ trang toàn thân, cảm giác tương lai chính mình, từng chút từng chút tịch mịch vô biên.
Người nào không hi vọng có một phần hạnh phúc?
Chỉ đổ thừa cái đời người như kịch vui.
**********************************
【 sợ nhất là, rõ ràng quyết định đời này đều phải có anh, lại đột nhiên nghe được tin tức của anh)
Khi Bạc Sủng Nhi tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày thứ hai.
Chẳng qua cô cảm thấy toàn thân đau nhức.
Mở to mắt, đập vào trước mắt toàn đều là khuôn mặt quen thuộc, cô chớp mắt, hoảng hốt nửa ngày, mới giật giật môi, hô một tiếng: "Bạc Tình, Thất Thất...... Hai người trở về rồi hả?"
Thất Thất nghe được cô mở miệng nói chuyện, nước mắt lại trong nháy mắt rơi xuống, Bạc Tình vươn tay, chậm rãi sờ lên hai má của cô, Tần Thánh liền chen chúc tới, ánh mắt nhìn trừng trừng Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi miễn cưỡng cười với Tần Thánh, lập tức bất tỉnh.
Bác sĩ đã được Lý niệm trực tiếp xách vào, gấp gáp kiểm tra xong nói: "Cũng không có gì trở ngại, chỉ là vết thương rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, cần thật tĩnh dưỡng một hồi, về phần phía sau lưng, có thể là lưu lại sẹo nghiêm trọng, chỉ sợ về sau rất khó mặc đồ lộ lưng!"
Nghe được cái này, người ở đây một đêm không nghỉ, lần này cũng buông lỏng xuống, lại nhìn Bạc Sủng Nhi ngủ mất, tất cả mọi người chen ở chỗ này, nhưng cũng không phải một lần, bác sĩ đề nghị bọn họ sơ tán ra, về nhà nghỉ ngơi, chờ khi cô ấy tỉnh lại, thì tới thăm.
Tần Thánh ồn ào anh không mệt, liền lưu lại.
Một đoàn người cũng không có khả năng đều đi hết, nhìn thấy Tần Thánh nói anh muốn lưu lại, tất cả mọi người mới nhao nhao đồng ý đề nghị của bác sĩ, người nhà nào thì trở về nhà đó.